Thursday, December 31, 2009

Goodbye 2009 and hello 2010

Còn mấy giây đồng hồ nữa là bước sang năm mới 2010. Năm nào cũng thức xem chương trình đón năm mới của ABC và năm nào cũng thức một mình, cha con nó ngủ khò từ lâu rồi.

Nhìn lại năm 2009 trước khi bước sang năm mới.

Is 2009 a good year to me?
Không có gì xui xẻo xảy ra. Không trúng số. Mọi thứ vẫn như cũ và tốt đẹp. Vậy là tốt rồi.

Happier or sadder?
Không biết nữa. Lúc này lúc kia. Túm lại thấy cuộc sống quá nhiều lo lắng, nhất là bên gia đình mình - ba me, mấy em và con cái của tụi nó.

Richer or poorer?
Không nhiều tiền nhưng chắc chắn giàu hơn năm ngóai.

Any illness?
Thỉnh thỏang vẫn bị nhức đầu xoang. Ngòai ra vẫn khỏe như trâu.

Bad habits?
Nghiện internet.

My favorite moment of the year?
Just happened a few days ago. I felt so sick because of my headache and wouldn't bother to get out of bed for dinner. My husband said, "Honey, I will carry you out for dinner."

Best Book I read?
Không có cuốn nào. Sẽ cố gắng đọc xong 1984. Mua cuốn này cách đây hơn 10 năm từ một quầy sách cũ trên đường Nguyễn Huệ, mua vì thầy Dương Ngọc Dũng có nhắc đến nó. Sách gì mà khô khan khó nuốt, mặc dù đọc tới đâu thấy đắc ý tới đó.

My favortie film this year?
"The Reader".

My favorite TV show?
"Ugly Betty".

My favorite song of the year?
"I told you so".

My wish for 2010?
-Sức khỏe và bình an cho những người thân yêu.
-Mọi thứ cứ y như vậy.
-Ước gì thằng cháu nói được. Ước gì nó bình thường.

My resolutions for 2010?
-Đổi kiểu tóc.
-Thay kính mắt.
-Giảm 3 ký.
-Tập thể dục nhiều hơn.
-Bắt cu Việt đọc nhiều hơn

HAPPY NEW YEAR TO EVERYONE!


Friday, December 25, 2009

Forever 21 - Cardigans

Tặng nhỏ Phụng coi đỡ buồn.

Hôm qua dạo ở cái mall gần nhà thấy Forever 21 khai trương cửa hàng mới, to chưa từng thấy. Nó rộng như một cái Department Store, gồm tới 2 tầng. Chỉ tính dạo qua coi nó bán cái gì mà nhiều dữ vậy, cuối cùng chết dí ở đó nguyên buổi.

Kỳ này Forever 21 có nhiều áo khóac kiểu "drape cardigans" mà tui rất thích. Lọai áo này không có khuy nút gì hết, nhìn giống như chòang khăn trên người.


Forever 21 cardigan 1



Forever 21 cardigan 4


Nói ngay ra thì đồ của Forever 21 chỉ được cái mô-đen thôi chứ chất lượng kém. Đường kim mũi chỉ may ẩu, áo giặt mấy nước đã nhìn bèo nhèo.

Cuối cùng, tui chỉ có rước cái này thôi. Thích màu hồng phơn phớt. Thích chất vải không quá dày. Áo này sẽ mặc khóac ngòai mấy cái áo dây, để che phần lưng mà tui không muốn phô ra.


My Forever 21 cardigan



Có mấy cái áo len không tay cũng dễ thương, mặc mùa xuân rất đẹp


Photobucket



Forever 21 cardigan 3

Saturday, December 19, 2009

Thầy của Việt

Thứ Sáu vừa rồi là bữa học cuối cùng trước khi Việt nghỉ Đông.

Mấy bạn trong lớp Việt, có đứa tặng thiệp Giáng Sinh cho thầy, có đứa tặng quà cho thầy, có đứa không có gì cả. Nhưng thầy tặng quà cho tất cả học trò trong lớp: mỗi đứa một cuốn truyện, một cây viết chì, một cây kẹo, một cái chuông leng keng, và đặc biệt nhất là tấm hình họa khuôn mặt nhìn nghiêng của đứa học trò.

Đây là hình của Việt. Giống Việt quá chừng, nhất là cái mũi. Đầu mũi tròn tròn nhìn rất tếu.

A gift from Viet' teacher


Việt kể thầy nhờ một cô vào vẽ cho đám học trò. Mỗi đứa ngồi yên trên ghế, có đèn chiếu vào và cô sẽ vẽ theo cái bóng khuôn mặt nhìn nghiêng in trên giấy.

Thầy của Việt nhìn rất ngầu, do cái đầu cạo trọc bôi gì không biết mà láng o. Thầy rất nghiêm và hay la mấy đứa hư trong lớp. Chưa la tới Việt mà Việt đã sợ thẹt lét!

Nhớ hồi đầu năm học, sau khi họp phụ huynh học sinh xong, cuối tuần thầy gọi điện về nhà nói chuyện với mẹ Việt, hỏi xem Việt học hành có khó khăn gì không, có muốn yêu cầu gì không. Mẹ Việt đã cảm động đến líu cả lưỡi.

Phải công nhận thầy rất tận tâm.

Friday, December 18, 2009

Thứ Sáu 12/18/09

Tối nay làm cơm hai món : tôm xào và súp khoai tây.

Súp khoai tây thì đơn giản. Cánh gà nấu lấy nước ngọt. Nấu được một lúc thì cho một củ hành tây nhỏ vào cho nước gà thơm. Lọc nước gà qua một cái rây, vứt hết xương xẩu. Cho khoai tây vào nấu vừa chín thì nêm nếm vừa ăn, múc ra tô. Hết hành ngò nên chỉ có vậy thôi. rắt ít tiêu lên.

Món tôm xào hơi cầu kỳ. Tôm lột vỏ rửa sạch, dùng giấy thấm cho thật khô. Ướp tôm với một tí xíu muối, nước tương, tiêu và dầu mè trong 30 phút cho thấm gia vị. Xào tôm với dầu, tỏi bằm và gừng xắt sợi. Xào lớn lửa và đảo nhanh tay, tôm vừa chín trút ra đĩa. Rau rến lục lọi trong tủ lạnh chỉ còn lại broccoli và bắp cải (vẫn chưa đi chợ). Xào rau với dầu ăn, một ít dầu hào và bột nêm. Rau chín cho bột bắp hòa với nước lạnh vào, đảo đều tay cho đến khi bột bắp sền sệt thì trút tôm vào trộn đều. Xong.

Tôm xào chia làm 2 phần, một phần để nhà ăn, một phần cho thằng Hàn quốc đồng nghiệp của chồng, ở cùng khu chung cư cho nên cũng là hàng xóm luôn. Vợ nó cũng thường hay nấu ăn rồi sai nó đem đồ ăn sang cho, giống kiểu hàng xóm Việt Nam hồi xưa.

Nhà nó mê đồ ăn Việt Nam, đặc biệt là món chả giò, gỏi cuốn và phở. Bây giờ vợ nó đã tự làm được những món này để đãi lại mình. Nói về món ăn Hàn quốc, chả có món nào mình thiết tha đến nỗi phải nhờ vợ nó dạy giùm.

Thỉnh thỏang mời vợ chồng con cái nhà nó sang dùng cơm thân mật. Nó cứ bảo mình, hôm nào mày nấu cái gì bị hư, cứ gọi tao sang, tao vét hết cho!

Có bữa ăn món bún đậu mắm tôm của người Bắc, vậy mà nó cũng xơi láng.
------------------------

Tối nay tuyết bắt đầu rơi, hy vọng đến sáng mai có nhiều tuyết để tụi con nít có thể trượt tuyết. Trượt tuyết ở đây là "sled", chứ không phải "ski".

Monday, December 14, 2009

Cần ý kiến để mua quà

Mua cái gì be bé xinh xinh tặng một đứa con gái 8 tuổi đây? Người tặng là cu Việt.

Ai có ý kiến gì giúp tui với, gấp gấp nha. Nếu chỉ luôn chỗ mua thì quá tốt!

Khách sạn ở New York

Cách đây mấy hôm, chương trình 20/20 của ABC có nói đến chuyện đặt khách sạn dựa trên những thông tin và hình ảnh miêu tả của khách sạn - thấy vậy mà không phải vậy. Đây cũng muốn chia sẻ ít kinh nghiệm.

Hè rồi cả nhà đi NY chơi. Lần này đặt phòng ngay tại NY chứ không ở New Jersey rồi đi tàu vào trung tâm như năm ngóai. Đặt khách sạn qua Expedia, giá phòng là $150/đêm, khách sạn 3 sao rưỡi, nằm ở mạn uptown gần khu vực Spanish Harlem (hèn chi thấy dân chúng tòan nói tiếng gì chứ có nói tiếng Anh đâu, hỏi bằng tiếng Anh thấy lắc đầu nguầy nguậy).

Hình công bố trên mạng trông khá sang trọng:

Valentine Rentals


...cho dù mặt tiền có hơi ảm đạm như thế này đi chăng nữa.

Photobucket


Thật ra, đây không phải là khách sạn mà là tòa nhà căn hộ.

Nội thất trong phòng cũng y như hình công bố, ngọai trừ:


Lối vào căn hộ nó như thế này:

Photobucket


Sàn nhà chi chít những chỗ như thế này:

Hotel in NY 3


Trong nhà bếp, cạnh bàn ăn, có một chỗ như vầy:

Photobucket

Đang ăn mà nhìn xuống chỗ đó thấy muốn ói tại chỗ. Cái gì mà nhìn dzàng dzàng như một bãi phóng uế!

Toilet thì đang tắm có con rết bò lên thật hãi hùng.

Về tới nhà, tui sọan ngay một cái email mắng vốn. Ngắn thôi. Chỉ mới đặc tả cái chỗ vàng vàng muốn ói ở trên, rồi thòng thêm một câu, nếu tụi bay cần hình ảnh minh họa, đây sẽ cung cấp đầy đủ, thì nhận được email hồi âm của Expedia hứa sẽ tặng coupon ở khách sạn trị giá $100. Thấy cũng tạm được nên chấm dứt việc ăn vạ ngay tại đó.

Sunday, December 13, 2009

My little camcorder

My vado HD Camcorder

Khi nhìn thấy nó cách đây 3-4 tháng, khi chồng đặt mua trên mạng, không mảy may xúc động.

Thứ Sáu tuần trước, lần đầu tiên sử dụng thử để quay phim chương trình văn nghệ tại trường của Việt - cũng là lần đầu tiên trong đời quay phim. Không ngờ lại đơn giản như vậy. Chỉ cần nhấn nút "power", rồi nhấn 2 lần vào cái nút quay phim ở chính giữa là xong. Chất lượng hình ảnh và âm thanh rõ. Thích nhất là kích thước nhỏ gọn của máy, không lớn hơn một chiếc điện thọai di động. Mua cái này khi nó đang sale, chỉ có $100 (giá gốc $200 hoặc hơn).

Hôm nay chả làm gì ngòai việc upload mấy cái video clips lên Youtube. Đang mê tít đến độ tưởng tượng mình sẽ làm một cái Vlog (Video Blog) ghi lại cuộc sống thường ngày của gia đình.

Check this out.



Có ai nhìn thấy thằng Việt con tui không? Coi bản đầy đủ ở đây.

Saturday, December 12, 2009

Oh my car!

My car


Nó là chiếc Camry đời 1993, mua giữa năm 2004, lúc cả nhà qua Mỹ được 6 tháng. Chân ướt chân ráo sang Mỹ, không có nhiều tiền, không rành về xe cộ, làm sao kiếm được chiếc xe cũ nhưng còn chạy tốt? Hên xui may rủi thôi.

Nhà tui hên khi mua được chiếc này từ một bà già người Mỹ. Người lớn tuổi họ chạy xe kỹ lưỡng, không đi lại nhiều, và bảo trì xe cẩn thận. Xe mua $2,500, khi cái mã bề ngòai trông vẫn còn mướt mát, máy xe chạy rất tốt và êm.

Bây giờ nó vẫn chạy tốt và êm, chỉ có "làn da" không còn mịn màng như xưa, hậu quả từ 4 năm cào tuyết ở Colorado.

Sáng nay đi chiếc xe mới, thực ra cũng là xe chạy rồi, do sếp của chồng để lại. Tự nhiên thấy quyến luyến chiếc xe cũ. Chiếc này chồng tui sẽ đem cho một người bạn mới từ Việt Nam sang, vừa lấy bằng lái xe xong.

Wednesday, December 9, 2009

A Perfect Jacket

Thích cái jacket/blazer này. Đang tìm mua một cái tương tự.


Hình trên lấy từ The Sartorialist. The Sartorialist là blog thời trang đường phố đặc sắc nhất mà mình biết đến. Ở đây, người đọc sẽ tìm thấy nhiều phong cách ăn mặc đương đại khác nhau từ các thành phố lớn trên thế giới như New York, Paris, London, Milan, Madrid, Sydney...


Và thích blazer kết hợp với jeans.

David Muir (from Vogue)

David Muir of ABC
(Photo: Max Vadukul, from Men's Vogue)

Saturday, December 5, 2009

My friend

Đây là người bạn duy nhất của mình trong 2 năm qua.


My friend


Không được xinh gái và trẻ trung phải không? Mồm vẩu, mắt chột, tóc thì lưa thưa và đã hơn 60 tuổi rồi.

Bà định cư tại Mỹ được gần 2 năm, sống cùng con gái và con rể. Một ngày làm việc của bà bắt đầu từ 10 giờ sáng và kết thúc 11 giờ đêm, có khi kéo dài đến nửa đêm hay 1-2 giờ sáng ngày hôm sau. Bà làm việc tại một nhà hàng Tàu, kiêm công việc rửa chén, dọn dẹp, nhặt rau, thái thịt, làm tôm cá.... Bà chỉ được nghỉ tay 2 lần để ăn cơm, một lần khỏang 5 giờ chiều (bắt đầu làm từ 10 giờ sáng mà mãi đến 5 giờ chiều mới được ăn cơm trưa), một lần trước khi ra về. Nhiều lúc không được ngồi ăn đàng hòang, phải đứng ăn, ăn vội ăn vàng cho xong để còn làm tiếp. Một tuần được nghỉ ngày thứ Ba. Lương tháng là $700. Tiền làm được bao nhiêu gởi về cho con cái ở Trung Quốc.

Thứ Ba nào bà cũng sang nhà tôi chơi, chơi từ sáng đến chiều. Cũng không có gì nhiều để nói, quanh đi quẩn lại cũng ba cái chuyện quê bà bên Tàu, chuyện nhớ nhà, chuyện con cái.....Hết chuyện nói thì tôi bật TV cho bà xem, hoặc có khi tôi bày đồ ra chuẩn bị cơm tối, bà đứng bên phụ nhặt rau.

Thực ra, bà sinh ra tại Hải Dương, Việt Nam. Cha là người Tàu, mẹ người Việt. Năm 1978, do chính quyền Việt Nam "động viên", bà cùng gia đình trở về Trung Quốc, vài tháng trước khi chiến tranh biên giới nổ ra.

Mặc dù sống ở Trung Quốc hơn 30 năm, Mẹ bà qua đời đã lâu và các em không ai nói tiếng Việt nhưng bà vẫn còn nói tiếng Việt rất tốt, giọng Bắc hơi lơ lớ một tí. Mỗi lần ăn cái gì ngon, bà hay nói "Ngon ớ !" nghe rất lạ tai đối với tôi.

Dạo sau này mới mời được bà ăn cơm trưa. Giữ kẻ lắm! Mời cái gì cũng không ăn, cho cái gì cũng ngại không lấy. Nhiều khi muốn rủ ra ngòai ăn tiệm cho biết đây biết đó mà không bao giờ thuyết phục được.

Đối với bà, cuộc sống ở Mỹ là một cuộc sống không thể chịu đựng nổi, mà điều ghê gớm nhất đối với bà đó là sự cô độc. Bà hay bảo giá như biết đường biết lối, tức là biết chỗ mua vé máy bay, biết tự đi ra sân bay được.... thì bà đã bỏ về Trung Quốc từ lâu. Con gái bà không cho bà về. Nó bảo bà phải ráng ở thêm mấy năm nữa để còn bảo lãnh cho đứa em út sang Mỹ.

Thấy tội nghiệp ghê, và thấy thương nữa. Bà là một ví dụ của một kiếp người khổ nhọc từ nhỏ đến lớn. Chưa bao giờ được đi học và mù chữ hòan tòan.

Friday, December 4, 2009

Favorite faces

Mình rất coi trọng ấn tượng đầu tiên khi gặp ai đó lần đầu. Đó có thể là cảm giác yêu ghét tức thì, hay cảm giác lợn cợn mơ hồ không rõ vì sao....

Có những gương mặt luôn gây cảm tình (đối với tui thôi). Ví dụ như những gương mặt American pop culture này:


Photobucket
Anderson Cooper (CNN)


Photobucket
Meredith Vieira (Today Show)


Johnny Depp

Johnny Depp


Luôn nhớ mãi ấn tượng khi lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của người sau này mình sẽ lấy làm chồng. Đó là sự thân thuộc gần gũi không diễn tả được. Nhiều năm sống chung, vẫn không bao giờ hết kinh ngạc về sự nhân hậu và rộng lượng của người bạn đời, mà nhờ đó mình mới có thể thả sức múa may quay cuồng được làm chính mình. Không bao giờ giải thích nổi tại sao lại có cái ấn tượng đầu tiên đó.

Thursday, December 3, 2009

Work out - Day 1

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Giữa trưa trời nắng ấm, nai nịt gọn gàng, chạy 10 vòng cái sân tennis bỏ hoang. Sau đó, đi bộ thêm 10 vòng nữa cho nhịp thở trở lại bình thường.

Tối đến bơi thêm 5 vòng hồ bơi nữa.

Ngày nào cũng siêng như ngày hôm nay thì chẳng mấy chốc có thể khoe hình mặc bikini lên blog. Tất nhiên là một bộ bikini chấm bi như hình avatar.

Hết chuyện.

Wednesday, December 2, 2009

Chiến lợi phẩm từ lễ Thanksgiving

Ai có máu ưa mua sắm mà sống ở Mỹ thì dễ tốn tiền. Nhiều khi mua một món hàng không phải do có nhu cầu mà vì.....rẻ.

Black Friday vừa rồi chỉ có dạo mall và đã rước về một số thứ chỉ vì rẻ.


Photobucket

Vào cửa hàng Levis, thấy nó bán mấy cái khăn chòang cổ chấm bi hợp ý quá, chơi luôn 2 cái. Tui là tui mê chấm bi. Mà cái hình ở trên là lấy từ mạng vì lười chụp hình quá, nhưng cái khăn tui mua nhìn cũng y chang như vậy, một cái màu nâu nhạt, một cái màu xanh đen. Giá full price là $30 mà giảm bét nhòe một hồi chỉ còn có $3.50, phải kìm hãm cơn thú tính chứ không vơ luôn một mớ đủ màu xanh đỏ tím vàng.

Xong rồi mới lượn qua American Eagle, tính ngó nghiêng cho vui, ai dè rước thêm cái này.

Photobucket

Chậc, có $6.50, thôi mua về để mặc những lúc đi chơi xa, túi to túi nhỏ tha hồ nhét đồ.

Chưa kể là mua lủ khủ thêm một mớ áo quần cho chồng con nữa, nói vậy cho có vẻ đức hạnh tí, hehe..

Dịp lễ Tạ ơn vừa rồi cũng được tặng quà.

Một chai thuốc bổ.

Isotonix opc 3

Đây là quà của một bà già người Tàu mà mình làm bạn được 2 năm nay. Đọc quảng cáo của thuốc này thấy ham lắm, nào là chống ôxy hóa, nào là đẹp da, bổ máu, bổ tim, bổ mắt, bổ tứ tung minh tàng. Uống hơn một tuần rồi mà chưa thấy có gì xảy ra - da vẫn xám, mắt vẫn mờ, giấc ngủ vẫn chập chờn.....chắc ráng đợi thêm một thời gian nữa xem sao. Mà uống thuốc này thấy rất nghẹn. Nghẹn ở chỗ lọ thuốc này không rẻ, $70 lận, mà người tặng mình phải nói hơi bị nghèo khổ.

Một chị hàng xóm người Việt tặng đôi giày mùa đông. Chị này cùng gia đình vừa định cư ở Mỹ được một năm, đang làm nghề nail và cuộc sống khá vất vả. Lại áy náy tiếp.

Tuesday, December 1, 2009

Em chồng

Đây là câu chuyện của đứa em chồng: tham gia Khối 8406 tháng 8/2009, viết bài "Một số cảm nhận về hai chữ "Dân chủ" đăng trên "Đối thọai" ngày 24/11/09, bị công an bắt và thẩm vấn ngày 29/11/2009.

Dưới đây là đọan trích bản tường trình buổi "làm việc" với công an ngày 29/11/09.


---------------------
Kỹ sư xây dựng Nguyễn Đăng Cao Đại tường trình từ Sài Gòn

Nội dung chủ yếu của buổi làm việc xoay quanh 2 vấn đề chính như sau :

* 1/ Vấn đề thứ nhất là công an TP - Sài Gòn yêu cầu tôi rút tên ra khỏi Khối 8406 mà tôi đã tự nguyện ghi tên ủng hộ từ hồi tháng 8/2009
* 2/ Vấn đề thứ hai là bài viết mới đây đầu tiên của tôi có tựa đề là : “Một số cảm nhận về hai chữ dân chủ” được phổ biến khá rộng trên Mạng.

Tôi xin đi vào chi tiết từng sự việc một. Phần mọi người gặp mặt chắc là không cần kể lại nữa vì đã có chị Hồ Thị Bích Khương đã viết tường trình khá đủ rồi.

Sau khi bị áp giải về đồn công an phường 9, quận Phú Nhuận, họ có mời tôi lên phòng làm việc trên lầu. Hình như đây là phòng ngủ của anh em công an trong phường vì tôi thấy trên bàn có chăn mền. Sau đó họ dọn dẹp, lau bàn sạch sẽ thì tôi nói rằng tôi rất đói, giá các anh để tôi ăn xong món lẩu kêu ở quán thì hay quá. Họ đã mua cho tôi ổ bánh mì và chai nước suối để ăn tạm. Sau khi ăn và vệ sinh miệng thì chúng tôi bắt đầu vào “làm việc” với họ.

Họ hỏi tôi là anh biết tại sao chúng tôi mời anh về đây không thì tôi trả lời không biết. Mà tôi không biết thật ! Tôi chỉ khó chịu vì món ăn kêu lên rồi, nếu không ăn thì rất lãng phí. Tiếp theo là ghi lý lịch và lời khai của tôi.

Về khối 8406 họ hỏi tôi rất nhiều, tôi chỉ tóm tắt các ý đối thoại với họ thôi. Người chủ yếu làm việc với tôi là anh Nam, ngoài 40 tuổi nên chúng tôi xưng là anh em cho “gần gũi”. Sau đây tôi lược ghi tóm tắt nội dung cuộc đối đáp với họ :

- Ngày tháng em ký tên tham gia ?

- Em nhớ khoảng tháng 8 năm 2009, không rõ ngày.

- Ai giới thiệu hay tự tham gia ?

- Tự em thấy trên mạng nên tham gia ghi danh.

- Điều gì làm em tham gia ?

- Em thấy Khối 8406 đòi hỏi dân chủ tự do cho đất nước, em rất ủng hộ thôi.

- Em sai rồi, bây giờ anh yêu cầu em rút tên khỏi khối 8406 ngay đi.

- Anh có thể cho biết lý do không ạ ?

- Em rất mơ hồ. Có biết Khối 8406 thành lập không đăng ký Nhà Nước, không hợp pháp hay không ?

- Em nhớ trong luật có ghi người dân có quyền tự do thành lập hội, hay lập khối mà anh.

- Tất nhiên là có quyền được tự do, nhưng phải làm đơn xin phép Nhà Nước đã.

- Vậy à, trước giờ em vẫn nghĩ là Khối 8406 là khối hợp pháp, để em xem lại coi.

- Khối 8406 là khối bất hợp pháp, đòi lật đổ chế độ, không lẽ em ủng hộ lật đổ chế độ à ?

- Không, anh. EM không ủng hộ lật đổ chế độ và phản đối mọi ý nghĩ lật đổ chế độ. Em chỉ ủng hộ dân chủ và tự do thôi. Nhưng em nghĩ Khối 8406 cũng không đòi lật đổ chế độ đâu anh, họ ôn hoà đòi hỏi dân chủ, tự do thôi mà.

- Bọn em là rất mơ hồ, Khối 8406 là khối bất hợp pháp, đòi lật đổ chế độ. Em biết ông Nguyễn Chính Kết không ?

- Em có biết giáo sư Nguyễn Chính Kết, chỉ nghe tên thôi anh ạ.

- Đúng là bọn em còn trẻ và quá mơ hồ, ông Kết này mà giáo sư gì, giáo sư tự phong thôi, ông này đã gửi mail cho Đỗ Nam Hải, yêu cầu đấu tranh bạo động, thành lập Mặt trận giải phóng Miền Nam VN. Em là thành viên Khối 8406, vậy mà em dám ủng hộ họ như thế à ?

- Không, em không ủng hộ đấu tranh bạo động, càng không ủng hộ lật đổ chế độ. Em chỉ ủng hộ tự do dân chủ, nhân quyền thôi anh.

- Bây giờ tụi anh đã phân tích cho em hiểu. Em có đồng ý rút tên khỏi Khối 8406 hay không ?

- Em bảo đảm, là nếu Khối 8406 là khối bất hợp pháp, đòi lật đổ chế độ thì em sẽ rút tên ra khỏi khối. Nhưng mà để em về đọc lại kỹ tuyên ngôn của Khối 8406 lần nữa xem có đúng như vậy không đã anh !?

- Không lẽ em không tin anh hay sao. Anh coi em như em út trong nhà thôi, không lẽ lại đi nói dối em hay sao. Em rất mơ hồ về chính trị.

Sau đó, tôi có làm cam kết là nếu Khối 8406 là khối bất hợp pháp, đòi lật đổ chế độ thì tôi sẽ rút tên khỏi Khối, và sẽ không gặp gỡ những thành viên của Khối nếu việc làm của họ là phi pháp.
--------------

Đọc tiếp bản tường trình đầy đủ ở đây.

Thursday, November 26, 2009

A Thrilling Story

Chiều nay, chồng đọc cho nghe cái tin này. Người đàn ông ôm xác vợ ngủ gần 7 năm. Khủng khiếp không? Câu chuyện của người đàn ông này nhắc tôi nhớ đến "A Rose for Emily" - nàng Emily ngủ cùng xác chết của người tình. Nhưng đấy là một câu chuyện rùng rợn của William Faulkner, không biết là chuyện thật hay hư cấu, còn câu chuyện trên Vietnamnet là sự thật 100%.

Thanksgiving 2009

Sáng dậy thời tiết "nhát ma" như vầy nè.

Photobucket

Nhưng nó hù mình tí thôi. Bây giờ trời nắng đẹp rồi, nhưng mà vẫn lạnh lắm, 7-8 độ C gì đó.

Thanksgiving năm nay không làm gì, không đi đâu chơi. Có thể dạo lăn quăn ở một cái mall nào đó nhưng chắc cũng không mua gì.

Hôm qua, bộ chén dĩa Corelle đặt mua trên Amazon đến. Sale rẻ dã man, lại free shipping, đặc biệt là "Made in USA". Bây giờ hàng hóa tại Mỹ tòan "Made in China" thôi. Một cái cốc bị vỡ, hơi bực mình. Gọi cho Amazon. Chưa kịp nói gì nhiều, nó bảo sẽ gởi nguyên một bộ mới cho mình. Cái chính là nó tin mình, không hỏi han dài dòng, đòi hỏi lôi thôi. Lại thích Mỹ thêm một tí nữa. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy tạo một nếp sống quen hưởng thụ những sự thỏai mái và dễ chịu mà mai mốt về Việt Nam chắc chắn sẽ rất nhớ.

Happy Thanksgiving to all my friends!

Tuesday, November 24, 2009

Animoto.com

Thấy cái trang này vui, vào táy máy thử. Upload mấy cái hình cũ của Việt lúc còn học mẫu giáo tại trường Asbury ở Denver, Colorado. Úp hình xong, chọn một đọan nhạc có sẵn của tụi nó và nhấn nút "Done". Kết quả là cái video dưới đây. Có điều nó chỉ cho mình làm miễn phí video ngắn giới hạn trong 30 giây thôi, video dài hơn phải trả tiền.

Làm xong cười sung sướng một mình, tại hồi giờ vốn low-tech, tự dưng hôm nay đẻ ra được cái video này thấy khoái chí không chịu được.


Friday, November 20, 2009

Quần quần áo áo

Lâu lâu dạo net, thấy có mẫu áo quần nào đẹp lại lưu lại vào máy. Hôm nay lôi hết ra coi, xóa đi một mớ và chỉ giữ lại một ít.


Photobucket
Thích cái đầm này của Derek Lam. Tụi Tàu có nhiều nhà tạo mẫu nổi tiếng tại Mỹ như Derek Lam, Phillip Lim, Peter Som, Anna Sui, Vera Wang...mà đồ của tụi nó coi trong Neiman Marcus thấy giá nghìn nghìn. Tiệt không thấy có nhà tạo mẫu Việt Nam nào tầm cỡ tương tự.


Photobucket

Thích kiểu này, phải nói là siêu đơn giản. Thích chất vải taffeta.



Photobucket

Mê cái vest này. Tính đi shopping thấy cái nào tương tự thì mua.



Photobucket

Hình này lấy từ phim The Reader. Thích tòan bộ outfits của hai đứa nhân vật chính, đặc biệt nhân vật nam - quần shorts khaki và áo sơ mi ngắn tay, trông thanh lịch và khỏe khoắn. Man, coi cái phin này xong khóc hết một thau nước mắt.

Monday, November 16, 2009

My T-Shirt

Đây nó đây.

Photobucket


Nó là biến thái của cái này.

Photobucket


Áo của Jcrew kết cườm, của tui thêu tay, mũi móc xích. Hình vẽ của gười ta có nhiều đường cong uốn lượn gọi là swirl. Của tui có hình nải chuối và giây leo (trong vườn nhà Cô Hai). Thêu mỏi tay chịu không nổi, thôi dừng lại ngang đó thôi.

Có cách nào để hình chụp của mình bớt tái được không ta.

Sunday, November 15, 2009

Không đầu không đuôi

Sau nhiều ngày mưa gió bão bùng, cuối cùng hôm nay trời nắng đẹp. Nhưng mà sáng nay ngủ dậy thấy trong người không khỏe. Đầu nhức và mí mắt nằng nặng. Soi gương thấy một mắt bị híp, chưa đến nỗi lên lẹo nhưng mà trông húp húp.

Hôm qua bố mẹ và cu Việt nói chuyện với nhau xem bố già hơn hay mẹ già hơn. Hỏi Việt thì Việt nói con thấy mẹ hơi bị già một chút. Đúng là hỏi con nít là chính xác nhất. Bố nói tại vì mẹ hay nhăn nên già đúng không con, nếu cười nhiều hơn mẹ sẽ trẻ.
------------

Năm ngóai về Việt Nam, thấy mấy chị người quen, sồn sồn bốn mấy năm mươi, chị nào cũng sửa sang chăm chút sắc đẹp tối đa. Người thì kéo mí mắt cho mắt bớt bụp, người xăm lông mày, kẻ hút mỡ bụng. Mặt mày thị bự phấn, áo quần thì nhún nhẩy. Tất cả đều có chồng thành đạt, tiền bạc rủng rỉnh và không tránh được mấy trò bồ bịch đèo bòng. Nhưng mà rõ ràng mấy chị dù có ăn diện trau chuốt mấy cũng không níu được cái tuổi xuân, mà ngược lại - trông lố bịch. Mấy ông chồng cũng không vì vậy mà bớt ham của lạ. Vậy rốt cuộc nhọc công làm gì.

Thích khái niệm "aging well". Tâm niệm mai mốt có già chát cũng để vậy luôn, nhất định không sửa sang làm gì.
-------------------

Không biết người khác thì sao chứ mình viết blog mà chồng cũng đọc thì thấy xấu hổ lắm.

Tuesday, November 10, 2009

Dixie Chicks - Cowboy Take Me Away

Đang xem 43rd CMA Awards mà thấy không hấp dẫn mấy, tòan những bài nhạt nhạt. Post lại một bài country cũ mà mình rất thích.

Măng

Măng là món khóai khẩu. Măng tươi, măng khô, măng chua gì cũng ngon.

Mẹ chồng tui có món măng xào này mà đối với tui là sơn hào hải vị. Đó là măng tươi xào rạm và lá lốt. Gạch của con rạm khi xào, trộn lẫn vào măng tạo thành mùi vị và màu sắc hấp dẫn. Phải nói là ngon tuyệt vời.

Măng khô thì tui thường nấu bún măng, nhưng do cả nhà không thích thịt vịt nên thường nấu chung với gà. Mà gà cũng chỉ chủ yếu lấy nước ngọt thôi, thịt cũng không ăn mấy. Gà Mỹ có gì mà ngon, thịt bở như khoai. Cuối cùng ăn măng là chính. Măng sau khi luộc, ngâm, xả nước, làm sạch và bỏ đi những phần già cỗi, đem xào sơ với một tí nước mắm, một tí bột nêm cho thấm tháp rồi đổ vào nồi nước gà nấu chung. Tối qua, sau khi vợ chồng vừa dứt điểm tô bún vĩ đại xong, mém tí nữa chết no. Sáng nay làm tiếp tập 2, tức là ăn sáng đó.

Ở Mỹ này thì chẳng còn khái niệm đi ăn hàng nữa. Muốn ăn gì thì tự tra cứu cách nấu mà làm. Tự nấu, tự rút kinh nghiệm riết rồi thành thợ luôn.

P.S. Nói về món ăn mà không có lấy một tấm hình để minh họa, tại bún vừa dọn ra là a lê hấp nhào vô ăn tới luôn.

Sunday, November 8, 2009

Random Pics

Thu năm nay ở Richmond không đẹp. Không có thu đỉnh, không có cái sắc rực rỡ của mọi năm. Thời tiết mưa nhiều làm cho lá cây có màu héo úa.


Photobucket
Đây là tấm chụp thu duy nhất. Chụp từ trong xe qua lớp kính bẩn, lúc trời nhá nhem sắp tối.
Ở Richmond, phần lớn các con đường trông như vầy, hai bên đường tòan cây và cây - rất boring.



Apple Farm 1
Hình chụp ở nông trại trồng táo trên núi, cách Richmond hơn một giờ lái xe. Vào vườn hái ăn thóai mái, mang trái ra thì cân ký tính tiền. Tính ra không rẻ hơn siêu thị, vui là chính.



Photobucket
Việt chụp ở văn phòng của Bố, mới chụp ngày hôm qua.



Photobucket
Bộ cánh đi cày của "ảnh". Trông hơi te tua phải không, bị làm nghề cắt cỏ mà! Bà con mà thấy cái xe ảnh cưỡi còn hết hồn nữa. Nó tróc sơn nham nhở như ghẻ lở vậy.

Friday, October 30, 2009

Self

Lục lọi hình Halloween năm ngóai thì thấy cái hình này, chụp cách đây 2 năm. Lúc đó trông tươm hơn nhiều so với bây giờ.


Photobucket

Happy Halloween

Post lại mấy tấm hình chụp Halloween năm ngóai.

Đầu buổi tối, bố mẹ đưa Việt đến một Viện dưỡng lão, hahaha...


Halloween 1


Đây là cái sảnh, ở đó các cụ già ngồi xoay tròn, mỗi người có một cái giỏ hoặc một cái thùng đựng kẹo phát cho con nít. Có cụ rất yếu phải ngồi xe lăn, có cụ vẫn còn thẳng thớm và tươm tất. Nhìn cảnh này, tui lại thấy chạnh lòng.

Halloween 3


Con nít hóa trang đi cùng bố mẹ ra vào nườm nượp như trẩy hội. Những đứa trẻ hồn nhiên này có làm các cụ nhớ về tuổi thơ?

Halloween 2


Từ Viện dưỡng lão, bố mẹ đưa Việt về nhà để trút hết đống kẹo mới xin được ra. Sau đó, bố ở nhà để phát kẹo cho các bạn. Mẹ tiếp tục dẫn Việt đi vòng vòng xung quanh khu chung cư, cứ nhằm nhà nào để đèn sáng phía trước mà gõ cửa.

Đây là hình V chụp trước cửa nhà hàng xóm, cũng là nhà bạn học của V. Nhà này vợ chồng con cái đi xin kẹo hết rồi nhưng họ vẫn bày sẵn kẹo trước cửa cho ai muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Gần cái chậu để kẹo, có thấy 3 cái đầu lâu và dòng chữ RIP ở dưới không? Không biết gọi cái đó là cái gì ? Đồ chơi? Nhưng mà đến gần, nó sẽ phát ra tiếng cười rất rùng rợn.

Halloween 4


Năm nay Việt sẽ hóa trang làm Iron Man.

Chúc mọi người Halloween vui vẻ.

Tuesday, October 27, 2009

I Told You So (Randy Travis)

Thích nhất bài "I told you so" của Randy Travis trong tất cả những bài hát được đề cử CMA Awards 2009 (sẽ diễn ra ngày 11 tháng 11 này). Bài này được đề cử giải "Song of the year".

Chưa bao giờ thích giọng Carrie Underwood nhưng nghe bài này thấy Carrie Underwood song ca với Randy Travis rất hay, mặc dù nhìn Randy Travis hát hai hàm răng sít rịt thấy không mát mắt chút nào.

Bài hát kể về câu chuyện một cô gái/một người đàn bà/một người vợ bỏ đi. Cô ta không biết điều gì xảy ra nếu cô gọi điện cho người đàn ông của mình bảo rằng đã hối hận và muốn quay lại. Người đàn ông của cô sẽ bao dung đón nhận cô về và tình yêu của họ vẫn không thay đổi, hay người đàn ông sẽ lạnh lùng cười khẩy mà rằng "Đã bảo rồi, thế nào cũng mò về thôi. Ai biểu ham đi chi bây giờ tui có người khác rồi. Đừng hòng khiến tui vỡ tim lần nữa nghen. "




Suppose I called you up tonight
And told you that I loved you
And suppose I said I wanna come back home
And suppose I cried and said I think I finally learned my lesson
And I'm tired of spending all my time alone

If I told you that I realize you're all I ever wanted
And it's killing me to be so far away
Would you tell me that you love me too
And would we cry together
Or would you simply laugh at me and say

I told you so
Oh, I told you so
I told you someday you'd come crawling back
And asking me to take you in
I told you so
But you had to go
Now I found somebody new and you will never break my heart in two again

If I got down on my knees and told you I was yours forever
Would you get down on yours too and take my hand
Would we get that old time feeling
Would we laugh and talk for hours
The way we did when our love first began

Would you tell me that you missed me too
And that you've been so lonely
And you've waited for the day that I returned
And we would live and love forever
And that I'm your one and only
Or would you say the tables finally turn

Would you say I told you so
Oh, I told you so
I told you someday you'd come crawling back
And asking me to take you in
I told you so
But you had to go

Now I found somebody new and you will never break my heart in two again
Now I found someone new and you will never break my heart in two again
Coi cái video clip cảnh sát San Jose đánh sinh viên Phuong Ho thấy máu điên bốc lên khắp mặt. Tưởng tượng đó có thể là em hoặc là cháu mình. Coi thêm đọan phỏng vấn Phuong Ho càng thấy tội nghiệp hơn, nhất là phần cuối khi em nói "They hit me like an animal or something" với vẻ mặt nhăn nhúm, giọng nói hạ thấp và ngập ngừng ở từ "animal", nghe thấy đau lòng.

Nếu PH hiểu rõ luật lệ và biết cách ứng xử với cảnh sát thì sự việc đáng tiếc trên không xảy ra. Một khi đã bị cảnh sát sờ gáy, cách tốt nhất là nghe theo mệnh lệnh và điều quan trọng nhất là tay chân không ngọ nguậy táy máy gây hiểu lầm mà hậu quả có thể dẫn đến chết oan vì ăn đạn. Trong trường hợp này, PH đã hỏi viên cảnh sát đang giữ tay mình rằng em có thể nhặt kính đeo mắt bị rơi được không. Chưa nghe viên cảnh sát trả lời có hay không mà đã tự ý cúi xuống, tạo điều kiện cho thằng cảnh sát có cớ xả cơn thú tính, nện cho một gậy vào lưng, mở đầu cho màn đánh người dã man.

Một điều nữa, ở Mỹ đừng có mà đem vũ khí ra hăm dọa vô tội vạ, mặc dù hăm dọa chỉ để hăm dọa. Thậm chí hăm dọa bằng lời cũng không được. Ngòai việc bị cảnh sát tẩn cho một trận nhớ đời, mãi mãi Phuong Ho không xóa được cái tì vết "dùng vũ khí nguy hiểm hăm dọa kẻ khác" trong phần tiền án tiền sự của mình, ảnh hưởng đến tương lai sau này.

Mong rằng vụ này phải được làm tới nơi tới chốn. Cái thằng cảnh sát đánh người và những thằng cảnh sát đứng nhìn đồng lõa phải pay back.

----------------------

Hồi mới qua Mỹ, mấy người ở chung nhà hay kể những câu chuyện đại lọai như thế này. Có một ông Việt Nam mới sang Mỹ định cư và làm việc ở một tiệm nail. Thấy bé trai con một khách hàng trông dễ thương, ông chọc ghẹo bằng cách chỉ vào chim đứa bé mà hỏi "what is this?". Hỏi xong rồi cười ha hả và tự trả lời luôn "This is a bird". Thằng bé chạy đi mách mẹ. Mẹ nó đâu cần nói nhiều, nhấc điện thọai gọi cảnh sát đến làm việc với thằng cha "mất nết" kia.

Một chuyện tương tự nữa. Có ông VN ở sát nhà Mỹ. Một bữa ông đang cầm cái kéo lớn đứng tỉa cây ở hàng rào thì thấy thằng bé con nhà hàng xóm. Ông nhấp nhấp cái kéo, nói với thằng nhỏ "Cắt chim nè, cắt chim nè!" - một kiểu dọa đùa trẻ con có thể thấy ở Việt Nam. Thằng nhỏ hỏi "Ông nói cái gì?". Thằng con của ông VN đứng bên cạnh liền nhanh nhảu thông dịch "Bố tao nói cắt chim mày." Thằng nhỏ chạy vào nhà mét mẹ liền. Xong phim luôn.

Mấy chuyện trên tòan nghe kể lại, không biết hư thực thế nào nhưng bản thân vẫn thấy câu chuyện không phải hòan tòan nhảm.

Mấy người ở chung nhà còn dặn, nếu thấy con nít ở đây (tức ở Mỹ) bị ngã, không được chạy lại đỡ dậy hay tìm cách giúp đỡ, coi chừng bị đổ thừa hay bị ăn vạ. Cái vụ này thì thấy phân vân đây, có ai rành thì cho lời khuyên đi.

Thursday, October 22, 2009

Mập

Hôm qua, buổi trưa chồng từ chỗ làm phi về rước vợ xuống downtown ăn trưa. Trước đó mấy tiếng đã lui cui bôi son trét phấn rồi, xong xuôi lại quay qua lựa bộ đồ để mặc. Dạo này phát phì và xuống sắc kinh khủng. Í, đừng có hiểu lầm hồi trước đẹp bây giờ bị xấu đi nhen. Lúc nào cũng xâu xấu vậy thôi, nhưng dạo này nó bị kình khung. Không chịu bơi, không chịu chạy và ngồi nhiều nên bụng to. Quyết tâm mấy bận rồi mà vẫn chưa tập tành cho ra hồn để cái bụng nó xẹp bớt.

OK, lựa một hồi cũng kiếm được một bộ mặc vừa cái phọt người bụng to đít teo. Thắng bộ xong xuôi bèn ra ngồi coi TV chờ thời.

Đúng ngọ, có tiếng chân chạy lên cầu thang, rồi tiếng gõ cửa cóc cóc. Ra mở cửa, chồng nhìn vợ sững mấy giây rồi cười cười. "Cười cái gì?", tui hỏi. "Hơi bị diêm dúa", chồng đáp. Mặt hơi biến sắc vì bị tổn thương tình cảm nhưng thôi, không chấp. Mình thấy tự tin là được rồi. Mà có gì đâu mà diêm dúa. Tui chỉ chơi một cái quần jean xanh và một cái áo tunic màu xám dài gần tới đầu gối, hơi giống mặc một cái đầm ngắn với quần jean vậy. Tui đeo thêm một dây chuỗi màu trắng. Chỉ có vậy thôi.

Chè chén no say, chồng với vợ dìu nhau ra chỗ đỗ xe.

"Sao nãy anh kêu em diêm dúa ?", vợ hỏi. "Anh thấy em giống con heo chưa?"

"Em giống con vịt", chồng bảo.

"Con vịt với con heo, con nào đỡ hơn ?"

"Dĩ nhiên là con vịt."

Thôi kệ tía đi. Con gì cũng được. Tui đã leo lên bàn cân, cân thử nặng bao nhiêu. Tui đã lấy thước dây đo xem vòng eo bành bao nhiêu, xong xuôi ghi lại cẩn thận mấy con số vào cuốn sổ tay để vài bữa đối chiếu.

Tuần này bỏ, tuần sau nữa, tui sẽ chụp hình downtown Richmond mùa thu. Năm nào cũng chụp kỷ niệm cho vui. Nếu mà thấy tự tin thì post hình khổ chủ lên luôn. Stay tuned nghen bà con.

Giải trí tí

Buồn buồn coi cái này đỡ buồn.

Ngô nghê và mắc cười khủng khiếp. Coi mấy lần sau cũng còn cười được.


Thử khéo tay một cái

Tối hôm kia, sau khi vào nhà Đậu coi biểu diễn món bánh giò xong thì quay ra lục lọi cái phần "khéo tay" bên cạnh blog. Mới vô 2 trang Tea Rose Home A Quilting Life mà thấy thích ghê, học hỏi được một số ý tưởng. Kết quả là sắp tới mình sẽ có 2 projects "khéo tay hay làm bậy" như sau:

Project 1: Biến cái cardigan cũ như vầy:


Photobucket

Thành cái tương tự như vầy:

Jcrew ruffle cardigan 1
(Jcrew cardigan)


Project 2: Mua một cái áo thun T-shirt trơn về chế biến cho nó giống như này:

Jcrew tee
(Jcrew tee)


Cứ tà tà như cái tính lè phè của mình thì đến mùa xuân chắc sẽ có thành phẩm, hehehe.....

Friday, October 9, 2009

Khi đọc lá thư tổng thống Barack Obama viết cho con, trong đó có đọan nói rằng việc ông ứng cử tổng thống là vì các con. Tôi nghĩ trong lòng, làm gì có chuyện đó, chẳng qua chỉ là ham muốn quyền lực cá nhân.

Sáng nay, tình cờ giở lại cuốn luận án của chồng từ năm 2007, ở phần "Dedication", tôi đọc thấy dòng chữ cuối cùng "To my son - for his future inspiration." Tự dưng cảm động muốn rơi nước mắt.

Thursday, October 8, 2009

Some words are just annoying

Vừa đọc bài "You know, some words are just annoying" của CNN. Đại khái là "The Marist Institute for Public Opinion" làm một cuộc trưng cầu ý kiến qua điện thọai với 938 người Mỹ để tìm hiểu xem từ hoặc cụm từ nào gây khó chịu nhất. Kết quả lần lượt như sau: whatever, you know, anyway, it is what it is, at the end of the day...

Buồn cười nhất là trường hợp Caroline Kendedy. Năm ngóai trong một lần trả lời phỏng vấn, cô đã sử dụng cụm từ "you know" đến 142 lần! Đặc biệt có câu cô lặp lại "you know" đến 4 lần: "You know, I can tell you, you know, in my family, you know, there was a sense, you know, we have to work twice as hard".

Đối với tiếng Việt, bạn thấy từ hoặc cụm từ nào bị sử dụng quá nhiều và gây khó chịu?

Không hiểu sao tôi không thích cụm từ "cọ xát thực tế". Từ "cọ xát" luôn làm tôi liên tưởng đến chuyện bậy bạ (chắc do đầu nhiều sạn), và đặc biệt mấy cha quan chức VN hay đua nhau sử dụng cụm từ này.

Mấy năm gần đây, thấy nhiều người xài những từ như "tâm thức", "tâm thế", "nội hàm". Thù mấy từ này ghê. Cứ đọc đến là thấy khó chịu, nhẹ thì ngứa ngáy mình mẩy, nặng thì thấy đau ở đít. Sâu xa mà nói, có một tí tâm lý ghen ăn tức ở trong đó, có lẽ thấy người ta xài được mình không xài được đâm ghét chăng???

Thursday, October 1, 2009

Lại linh tinh

Where did I meet my husband? Workplace, of course.

Năm đó 24 tuổi, ở chỗ làm thứ 2. Bỡ ngỡ và cảm thấy khớp với chỗ làm mới, mới tìm cách bắt chuyện với chị tạp vụ của công ty. Hỏi chị trong văn phòng này chị thấy ai "được" nhất. Câu trả lời thật đáng ngạc nhiên - là "hắn", một kẻ bề ngòai quá lấc cấc. Chị nói "C dễ thương lắm, tốt bụng lắm em ơi!" Gần một năm sau mới yêu nhau.

Phải sống chung với nhau nhiều năm, cùng trải qua nhiều thứ rồi mới thấy chị kia nói chính xác. Giờ đây, có một thói quen - đánh giá người khác qua cách họ cư xử với người thấp hơn mình ở địa vị xã hội hay tiền bạc, kẻ ăn người ở. Cực kỳ ghét những kẻ đội trên đạp dưới.
------

Hồi còn blog yahoo 360, tình cờ đọc và tìm hiểu câu chuyện này. Chuyện xảy ra giữa một blogger nam, đã có vợ con và đang sống ở hải ngọai, và một blogger nữ, một cô gái trẻ đẹp chưa chồng. Tán qua tán lại một hồi rồi chàng về Việt Nam gặp nàng. Rồi một dịp khác nữa, chàng và nàng cùng đi nghỉ ở một hòn đảo thơ mộng. Điều lạ lùng là anh này một mặt post những lời yêu thương nhớ nhung trong những comments ở blog cô gái, một mặt tiếp tục post những tấm hình vừa chụp chung với vợ rất hạnh phúc. Trong những tấm ảnh đó, có thể thấy niềm hạnh phúc ánh lên ngời ngời trong đôi mắt của người vợ.

Câu chuyện này ám ảnh tui. Ví dụ như tui biết chị vợ là ai, câu hỏi là tôi nên để chị cứ hạnh phúc theo cách "không biết không đau khổ" hay sẽ nói với chị điều bí mật đau lòng mà tôi biết ?
--------

Bây giờ mà vẫn được yêu, hết ảo tường mình là một người đặc biệt như hồi trẻ rồi. Đơn giản chỉ nghĩ là mình may mắn thôi.
--------

Biết sao hôm nay chuyển qua đề tài tâm lý xã hội không? Today is my 11th wedding anniversay. Thôi không nói nhảm nữa, đi tắm đây. Tí nữa có hẹn ăn trưa !

Wednesday, September 30, 2009

Fruit Cobbler

Fruit Cobbler (Good Morning America Recipe)
Hình này cũng lấy từ Good Morning America

Thấy bạn Hương làm bánh, cũng muốn giới thiệu bánh trái cây "fruit cobbler", lọai bánh duy nhất mà tui có thể làm làu làu mà không cần liếc recipe.

Học được cách làm bánh này từ chương trình "Good morning America", năm 2005. Bánh thơm ngon và cách làm thì cực kỳ đơn giản. (If I can do it, you can do it).

Vật liệu (copy nguyên xi recipe gốc)

  • 4 cups fruit (bất kỳ lọai trái cây nào cũng được: táo, lê (pear), đào (nectarine), dâu, blueberry...)
  • 1/2 cup sugar for the filling (đường dành cho phần nhân bánh)
  • 2 Tablespoons cornstarch (bột bắp)
  • 1 stick softened butter
  • 1 cup sugar
  • 1 egg, slightly beaten
  • 1 cup self-rising flour (không có bột self-rising thì thay bằng bột mì bình thường + 1 teaspoon bột nổi)

Cách làm: bánh gồm 2 phần: phần nhân và phần vỏ.

Nhân bánh: Trái cây rửa sạch, gọt vỏ xong thái nhỏ (không cần thái vụn). Cho trái cây vào khuôn bánh 8"x"8. Trộn đường với bột bắp rồi rắc đều lên phần trái cây. Xong phần nhân. (có nên nhún một cái trước khi qua làm phần vỏ bánh không nhỉ?)

Vỏ bánh: Bơ đã mềm sẵn dùng máy đánh tan, vừa đánh bơ vừa cho đường vào từ từ đánh đều. Cho trứng vào, đánh nhẹ. Tiếp đến cho bột vào, từ từ thôi và trộn kỹ. Xong.

Cho hỗn hợp bột này lên phần trái cây lúc nãy. Bột hơi đặc, dùng thìa múc để lấp phần trái cây. Mặt bánh không cần nhẵn.

Nướng bánh 325 độ F, khỏang từ 45 - 50 phút, canh làm sao bánh có màu nâu nhạt là được.

Nếu nhân bánh là táo hoặc lê, tui sẽ trộn thêm ít nước chanh. Nếu theo cái recipe trên thì bánh hơi ngọt cho nên tui bớt phần đường.

Bánh ở Mỹ thường ngọt như quỷ, có khi ngọt đắng cả họng. Nhìn mấy cái recipe thấy phần lớn đều cho muối vào bánh, ghét nhất vụ này. Ở Mỹ chứ có 2 thứ không bao giờ muốn đụng đến - bánh và sô-cô-la. Xin lỗi chứ dở như kít. Bởi vậy rất là nhớ tiệm bánh Brodard ở Sài Gòn!

Thursday, September 24, 2009

Street Fashion - Saigon Pre 1975

Hôm qua lạc vào trang ảnh về Việt Nam trước 1975. Phần lớn các bộ ảnh chụp về chiến tranh, lính Mỹ, lính Cộng hòa, bộ đội... Coi để mà vẫn thấy ám ảnh về sự tàn bạo và vô nhân đạo của chiến tranh. Nhiều tấm hình rùng rợn và đau lòng. Trên hết thảy là thương cho dân mình, giống nòi của mình.

Ngòai những hỉnh ảnh ảm đạm về chiến tranh, rải rác là một vài tấm hình ghi lại cuộc sống miền Nam trước 75. Những hình ảnh rất quen thuộc. Những người phụ nữ bát phố với trang phục phổ biến thời đó là áo dài. Đặc biệt người đàn ông thời đó trông có vẻ gầy gò và nhỏ con hơn bây giờ. Những hình ảnh này tôi có thể bắt gặp trong album cũ của gia đình.

Đây là những tấm tôi thích nhất, lấy từ trang Flickr VIETNAM History's Photostream.

Nét duyên dáng của những người phụ nữ trong ảnh không bao giờ lỗi thời.


VIETNAM History's photostream 1


VIETNAM History's photostream 2
Cô này đang dạo trên đường Đồng Khởi bây giờ, phía sau là khách sạn Continental.


VIETNAM History's photostream 3
Bây giờ mà diện bộ váy áo này vẫn không hề bị démodé. thích cái sơ-mi trắng, cổ lật đứng rất sành điệu. Và thích người đàn ông trong hình nữa, cặp kiếng mát nhìn rất "cool".

Monday, September 21, 2009

Linh tinh và lang tang

Đọc báo thấy Michelle Obama được chọn là một trong 10 người ăn mặc đẹp nhất của tạp chí People.

Chị này tòan chơi đồ Jcrew, nhất là mấy cái cardigans.


Michelle Obama in Jcrew



BTW, có ai thấy bà Nguyễn Phương Nga, người phát ngôn mới của Bộ ngọai giao, đẹp gái không? Một nét đẹp thuần hậu, thông minh và sáng láng. Ít ra trông mát mắt hơn ông Lê Dũng. Nhìn kiểu đầu Trần-Đăng-Khoa hair style của ông này đã thấy chán.
Coi hình nè.

Bà Nguyễn Phương Nga (Tuổi Trẻ)
(Nguồn: Tuổi Trẻ)

Linh tinh

Thấy mấy cái áo này đẹp, bỏ lên blog cho vui.

Michael Kors - Spring 2010
Cái này của Michael Kors, khỏang $1,500 - $2,000 thôi. Hồi trước đi làm hay mặc mấy cái như vầy, bây giờ theo quán tính thấy vẫn ham, chứ mua về mặc đi đâu.



Photobucket
Thích mấy cái hoa văn vằn vện, mặc vào vừa già vừa xấu mà vẫn thích, éo le vậy đó.



Photobucket
Cái này của Jcrew



Photobucket
Cái này của Forever 21. Đồ của Forever 21 rất "trendy" nhưng may ẩu và chất liệu xấu, tương xứng với câu "tiền nào của đó".