Saturday, February 25, 2012

Oscar 2012

Mai có Oscar nhưng chắc không coi được, buồn 5 phút.

Năm rồi coi được 2 phim con nít (coi ở rạp), cả 2 đều được đề cử Oscar - Kungfu Panda 2 và Hugo. Mình giờ ít khoái coi phim rạp. Thường thì bố con Việt tự đi coi với nhau, còn mẹ Việt sẽ shopping ở mall bên cạnh, hết phim cả nhà sẽ tập trung về một chỗ. Hai phim trên phải coi vì bị vô thế phải coi. Kungfu Panda 2 thì do lỡ hẹn đi coi chung với một gia đình khác, còn Hugo là do sinh nhật Việt, Việt muốn coi phim có cả Bố lẫn Mẹ.

Hugo là một phim hay, mỗi tội hơi dài. Phim được đề cử tới 11 giải, chẳng lẽ không ẵm về giải nào. Thôi lỡ coi rồi nên chúc cho Hugo nhận được càng nhiều giải càng tốt, nhất là 2 giải quan trong - giải phim hay nhất và giải đạo diễn cho Martin Scorsese :))))

Gần đây coi được 2 phim hay, The Shawshank Redemption và Shutter Island. The Shawshank Redemption hay đặc biệt. Sở dĩ phim không có Oscar nào vì lỡ ra đời cùng năm với Forrest Gump. Anyway, trong bảng xếp hạng 100 phim Mỹ hay nhất của American Film Institute, The Shawshank Redemption được xếp cao hơn cả Forest Gump và Pulp Fiction.

Nếu lỡ mê phim Mỹ (giống PD), con người ta sẽ quên một điều - phần còn lại của thế giới cũng làm phim :D

Thursday, February 23, 2012

Nỗi buồn sang trọng

...là nỗi buồn man mác khi nghe nhạc cổ điển - một nỗi buồn quý phái, tinh khiết, không hề gợi khổ :D

Sao mình có thể bỏ lỡ một quãng đời, không cảm được sự rung động sâu sắc khi nghe classical music ta???

Dạo này Bố Việt say sưa với nhạc cổ điển, nhờ đó mẹ Việt ăn theo biết đến Horowitz, một trong những người chơi piano hay nhất của mọi thời đại. And again, dân Do Thái đúng là dân được chọn, đẻ ra những người vĩ đại nhất ở nhiều lĩnh vực.



Ở clip trên, Horowitz trở lại Liên xô năm 1986, lần đầu tiên sau hơn 60 năm xa cách, trình diễn tại một buổi hòa nhạc ở Moscow. Trong clip này, hình ảnh người đàn ông để mặc nước mắt rơi trên gò má (1:30) cũng đẹp như âm thanh của bản "Traumerei" của Schumann.

Nhìn Horowitz chơi đàn, nghiệm ra rằng sự xuất chúng nằm trong sự đơn giản. Mình chịu không nổi khi xem những người vừa chơi đàn vừa diễn xuất nét mặt, vừa uốn éo thân hình. Mình thích một nét mặt "neutral", để tự âm thanh nói lên điều nó muốn nói. Vậy nên coi Lang Lang biểu diễn mình thấy đau mắt quá chừng, mặc dù Lang Lang hiện đang nổi lềnh bềnh.

Tuesday, February 14, 2012

Viet

1. Sáng la cu Việt xong bứt rứt trong người khỏi làm chuyện gì ra hồn luôn. Chắc ông bố bà mẹ nào cũng trải qua cảm giác này. Mắng con cho đã xong feel bad.

Photobucket
Hai cái má của Việt phinh phính giống ngậm kẹo

2. Tự hứa sẽ không cho cu Việt đụng đến máy tính nữa. Nó giờ ghiền máy tính đến độ cầm cuốn sách lên đọc không nổi hết một trang.

3. Hôm bữa - một ngày đẹp trời - tự dưng Việt chịu ngồi vào đàn sau nhiều tháng bỏ bê, chiêu đãi cả nhà bằng Prelude No. 1 của Bach. Mình ngồi trên lầu, nghe tiếng đàn vẳng lên với một cảm giác hân hoan pha lẫn một nỗi buồn sang trọng, hahaha..... Nhạc của Bach hay dã man, và con mình đúng là tuyệt vời :)))))

4. Việt được trường chọn cho học một nhạc cụ, và đã xin đổi được từ Flute qua Trombone.

5. Một năm học ở Úc, cảm thấy lo lắng cho Việt. Chương trình học của Úc còn dễ hơn Mỹ. Cảm tưởng ở đây người ta không chú trọng dạy cho con nít tính kỷ luật. Kiểu sống tà tà nó áp vô cả giáo dục. Đi học trễ cũng không sao. Ở trường cũ của Việt bên Mỹ, trễ một phút phải vô văn phòng lấy giấy trước khi vào lớp. Ở đây, đang học giữa chừng, cô giáo lấy vacation đi Thái Lan chơi 3 tuần, trường phải mướn cô giáo khác vào dạy thế. Mình cứ tưởng thầy cô giáo đã có kỳ nghỉ hè gần 2 tháng cộng với biết bao nhiêu ngày nghỉ khác trong năm thì tại sao lại có thể lấy thêm vacation ????

Năm ngoái Việt được chọn vào chương trình chuyên toán. Cô bảo trò mỗi chiều thứ Tư check email, cô sẽ gởi bài mới cho trò làm. Đến hẹn, trò ngóng cổ chả thấy cô gởi gì hết, nhiều lần như vậy. Nhiều hôm, bài làm đã email cho cô cẩn thận, cô cứ bảo không nhận.... Cô thiệt đúng là lèo, làm gương xấu cho trò vì cái tính bầy hầy.

Cuộc sống bận bịu nên cái sự học của con cái phần lớn giao phó cho trường lớp.

Saturday, February 4, 2012

Quà tặng có điều kiện

1. Hôm qua Ruth viết cho mình như thế này: I will take you to the Galleria and buy you any thing you want. Nhưng dưới cùng là dòng chữ bé tí nhưng vô cùng quan trọng "as long as it doesn't cost more than $20.00, hahaha.

Chắc sẽ không đòi món quà $20 của bà hàng xóm ăn lương hưu này đâu. Đọc những dòng chữ coi như mình đã nhận được món quà giá trị gấp ngàn lần rồi. Thấy không, mình chẳng vật chất tì nào.

2. Hôm qua mua được chai nước hoa vừa ý, sau nhiều nhiều năm thử qua không biết bao nhiều mùi.

Photobucket
Bvlgari - Omnia Améthyste

Món quà này có điều kiện từ người tặng: anh phải ngửi xem có được không đã, vì em toàn xức nước hoa làm anh nhức đầu không à :(

Anyway, mua và tặng nước hoa là chuyện không dễ tí nào. Có mùi mình thấy thơm mà người khác thấy khó chịu. Có mùi lúc thử ở tiệm thấy hay, về nhà thấy kỳ. Có mùi dễ bay hơi, xức một tí quay qua quay lại không còn gì nữa, toàn mùi (hoi) của mình không à. Mỗi lần đi shopping ở mall, ngang qua hàng nước hoa lúc nào mình cũng thử vài ba mùi hương mới. Có mùi lúc mới xức thấy hăng, nhưng một hồi về tới nhà lại thấy thơm dễ chịu, có điều lại không nhớ đó là loại nào.

Nói chung sở hữu nước hoa phải sở hữu mùi mình thích và mùi người iu thích. Thấy không, mình cũng biết hy sinh đó chứ. Đáng ra, mình sẽ giãy đành đạch: sinh nhựt mà, mùi nào ưng là quất à :D

Friday, February 3, 2012

Thứ Bảy 2/4/2012

Coi clip này lâu lâu rồi, thích kiểu con gái cool cool như thế này. Thích bạn gái có pha chút nam tính, kiểu tomboy, cả tính cách và vẻ bề ngoài.



Nhiều lúc nghĩ, nếu có kiếp sau, nếu được làm một người khác, mình sẽ muốn được giống mẫu người như thế nào?

Vẫn ước được là chính mình. Chứng tỏ yêu bản thân quá đỗi :)))))

Wednesday, February 1, 2012

Câu sớm

Hôm nay thử đi câu cùng chồng.

Photobucket
Mặt trời vừa ló dạng

Photobucket
Đứng chờ thời

Photobucket
Con cá ham mồi là con cá rồi đời nè...

Photobucket
Trên răng dưới cá nè