Coi cái video clip cảnh sát San Jose đánh sinh viên Phuong Ho thấy máu điên bốc lên khắp mặt. Tưởng tượng đó có thể là em hoặc là cháu mình. Coi thêm đọan phỏng vấn Phuong Ho càng thấy tội nghiệp hơn, nhất là phần cuối khi em nói "They hit me like an animal or something" với vẻ mặt nhăn nhúm, giọng nói hạ thấp và ngập ngừng ở từ "animal", nghe thấy đau lòng.
Nếu PH hiểu rõ luật lệ và biết cách ứng xử với cảnh sát thì sự việc đáng tiếc trên không xảy ra. Một khi đã bị cảnh sát sờ gáy, cách tốt nhất là nghe theo mệnh lệnh và điều quan trọng nhất là tay chân không ngọ nguậy táy máy gây hiểu lầm mà hậu quả có thể dẫn đến chết oan vì ăn đạn. Trong trường hợp này, PH đã hỏi viên cảnh sát đang giữ tay mình rằng em có thể nhặt kính đeo mắt bị rơi được không. Chưa nghe viên cảnh sát trả lời có hay không mà đã tự ý cúi xuống, tạo điều kiện cho thằng cảnh sát có cớ xả cơn thú tính, nện cho một gậy vào lưng, mở đầu cho màn đánh người dã man.
Một điều nữa, ở Mỹ đừng có mà đem vũ khí ra hăm dọa vô tội vạ, mặc dù hăm dọa chỉ để hăm dọa. Thậm chí hăm dọa bằng lời cũng không được. Ngòai việc bị cảnh sát tẩn cho một trận nhớ đời, mãi mãi Phuong Ho không xóa được cái tì vết "dùng vũ khí nguy hiểm hăm dọa kẻ khác" trong phần tiền án tiền sự của mình, ảnh hưởng đến tương lai sau này.
Mong rằng vụ này phải được làm tới nơi tới chốn. Cái thằng cảnh sát đánh người và những thằng cảnh sát đứng nhìn đồng lõa phải pay back.
----------------------
Hồi mới qua Mỹ, mấy người ở chung nhà hay kể những câu chuyện đại lọai như thế này. Có một ông Việt Nam mới sang Mỹ định cư và làm việc ở một tiệm nail. Thấy bé trai con một khách hàng trông dễ thương, ông chọc ghẹo bằng cách chỉ vào chim đứa bé mà hỏi "what is this?". Hỏi xong rồi cười ha hả và tự trả lời luôn "This is a bird". Thằng bé chạy đi mách mẹ. Mẹ nó đâu cần nói nhiều, nhấc điện thọai gọi cảnh sát đến làm việc với thằng cha "mất nết" kia.
Một chuyện tương tự nữa. Có ông VN ở sát nhà Mỹ. Một bữa ông đang cầm cái kéo lớn đứng tỉa cây ở hàng rào thì thấy thằng bé con nhà hàng xóm. Ông nhấp nhấp cái kéo, nói với thằng nhỏ "Cắt chim nè, cắt chim nè!" - một kiểu dọa đùa trẻ con có thể thấy ở Việt Nam. Thằng nhỏ hỏi "Ông nói cái gì?". Thằng con của ông VN đứng bên cạnh liền nhanh nhảu thông dịch "Bố tao nói cắt chim mày." Thằng nhỏ chạy vào nhà mét mẹ liền. Xong phim luôn.
Mấy chuyện trên tòan nghe kể lại, không biết hư thực thế nào nhưng bản thân vẫn thấy câu chuyện không phải hòan tòan nhảm.
Mấy người ở chung nhà còn dặn, nếu thấy con nít ở đây (tức ở Mỹ) bị ngã, không được chạy lại đỡ dậy hay tìm cách giúp đỡ, coi chừng bị đổ thừa hay bị ăn vạ. Cái vụ này thì thấy phân vân đây, có ai rành thì cho lời khuyên đi.
Tuesday, October 27, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Hồi sáng qua nhà Phú thấy nhắc tới Phương Hồ, giờ đọc bài này của chị, thêm đoạn phỏng vấn thì biết thêm vài tin tức. Nhói lòng chị ơi. :( Hi vọng mọi việc sẽ đuợc làm sáng tỏ.
ReplyDeleteLuật ở Mỹ nhiều khi chó lắm chị ơi. Giải quyết vấn đề, dùng luật nhiều khi cứng nhắc, nhưng đối với cái xã hội đa sắc tộc này, đôi khi cũng khó nói.
Lại thấy buồn.
Ở cái xứ Mỹ này, không rành luật lệ rất là khổ ...Đau lòng không biết nói gì hơn .
ReplyDeletechuyện em Phương Hồ, đúng là em Phương dại dột thật nhưng em ấy chỉ đáng thương chứ đâu đáng bị đánh như thế. Bọn cảnh sát là đồ khốn. Bọn nó đúng là kì thị chủng tộc chứ gì nữa. Còn thằng khốn đổ xà phòng vào thức ăn nữa. Xin lỗi chị, nghe chuyện em Phương xong em chửi toáng lên ĐM thằng khốn. Thức ăn không chịu được thì từ từ giải quyết, đcm làm gì mà đổ xà phòng vào. Nghe đúng là một bọn sống sung sướng chưa từng biết đói khổ nên không tôn trọng thực phẩm
ReplyDeleteCòn chuyện lời khuyên, gặp em thì : KỆ MẸ CHÚNG MÀY !
(Xin lỗi chị, ở đây gặp nhiều chuyện nóng quá, đợi dịp là bùng nổ mà nổ ngay nhà chị)
@Ech Ao: Ôi, lỗi phải gì, thỏai mái đi! Chị cũng thấy chuyện ngứa mắt nhưng chưa muốn sủa đây.
ReplyDelete