Đêm cuối cùng để sáng sớm mai bay sang Úc, quang cảnh của tổ ấm hơn 3 năm mà mình sắp rời xa là một căn nhà trống hoác nhưng bừa bộn và tung tóe. Hai người hàng xóm thân thiết, mặt ngầu nhưng rất sầu đời, đang ngồi chờ ở bàn cơm đã dọn sẵn.
Gần 7 giờ tối mà vẫn chưa thể đặt đít xuống ngồi ăn cơm với họ. Vợ chồng lại phải hối hả đi chào từ biệt một người bạn cuối cùng, người mà mình sẽ thương nhớ nhiều nhất khi rời khỏi nước Mỹ. Đó là cô người Tàu lớn tuổi mà mình từng kể ở đây.
Hai vợ chồng lái xe đến tiệm ăn cô đang làm việc. Tiệm này do con gái và con rể của cô làm chủ. Tiệm nhỏ cho nên họ cũng không thuê người ngoài làm việc. Tiệm chỉ có dăm bảy cái bàn gì đó, khách chủ yếu là order thức ăn bằng điện thoại và đến đó pick up. Con gái cô đứng quầy nghe điện thoại và tính tiền; người chồng là đầu bếp; cô Tàu bao thầu hết những việc còn lại từ thái rau, thái thịt, đến rửa chén, lau chùi và dọn dẹp.
Cái ý nghĩ rằng khó lòng có dịp gặp lại cô làm mình buồn hết xiết và cô Tàu chắc cũng nghĩ như vậy nên 2 cô cháu ôm nhau khóc một trận ra trò. Mình khóc dữ một phần cũng do tận mắt chứng kiến cảnh cô làm việc quá cực khổ.
Tấm hình này mình chụp vào một buổi sáng Chủ nhật đẹp trời giữa mùa xuân. Hôm đó trời trong xanh và nắng nhẹ, không khí trong lành thơm ngát mùi cỏ cây, mình vác máy hình đi bộ lang thang xung quanh khu chung cư mình ở. Tấm hình này tình cờ lưu lại một hình ảnh thân thương - hình ảnh cô Tàu đi dạo mỗi buổi sáng trước khi đi làm. Cô đang chắp tay đứng nghỉ dưới bóng cây mộc lan nở rộ.
Nhớ lúc coi hình có kể cho bố cu Việt nghe, bố Việt chọc (cô Tàu):
Em đứng nương mình dưới gốc mai
Vin ngành sương đọng, lệ hoa rơi *
Hic, nghe chẳng ăn nhập gì với "Em" cô Tàu già chát chúa, nhưng mà cái hương vị buồn thì có ăn nhập. Cô Tàu lúc nào cũng buồn, cũng nhớ nhà, nhớ quê và nhớ con cháu. Mong cô sớm quay lại cái nơi mà cô đã ra đi, mong cô bớt nhọc nhằn.
Sẽ cố gắng gọi điện nói chuyện với cô.
* Thơ của Thế Lữ
Saturday, June 4, 2011
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Chị Trang:
ReplyDeleteEm còn nhớ cái hình đầu tiên chị đã post một lần.
Cũng nhớ luôn cái cô Tàu mà chị đã có lần kể. Cái dáng cô đứng đó sao thấy cô đơn quá hả. Tiếc ghê vì lúc chị ở gần, không có dịp lên thăm dù cách nhau có vài giờ lái xe. Bây giờ thì xa vời vợi hả chị?
Khi nào chị về lại Mỹ ? Hay là về làm hàng xóm với em đi .. em không có mặt ngầu nhưng vần sầu đo+`i hihi ..
ReplyDeleteKỷ niệm lúc nào cũng làm mình nao nao chị ha!!!
ReplyDeleteMong có 1 ngày sớm gặp chị và gia đình nhen!!! hugs nè
Chị Dots. Hỉu rồi, hỉu rồi. Thương về kỷ niệm với cô Tàu. Nhưng giận đời vô đối với cái chính phủ Trung Quốc ngang ngược.
ReplyDeleteCái này gọi là: Giận thì giận mà thương thì thương đó nghe!
Đi nhà hàng mọi người vẫn order cơm gà Hải Nam đó thôi. Hihihi..
Thương cô Tàu thật, nhưng mà ghét chính phủ Tàu quá
ReplyDeleteTo Đậu, Kiến, Quỳ: đời còn dài mà, hãy đợi đấy <3 <3 <3
ReplyDeleteTo GX và Phú: hahaha, 2 người có ý kiến hơi giống nhau. Mình cũng thù Tàu (chính phủ) đến tận xương tủy nha.
Polka oi, con luu luyen vay la con co ngay quay lai :)
ReplyDeletelà hàng xóm mà khi ra đi buồn và lưu luyến đến vậy thì chắc là trước đây, từng ngày sống với nhau cái tình ấm áp lắm phải không chị! Em chưa khi nào có cảm giác này.
ReplyDelete