Cách đây mấy hôm vợ chồng tán láo với nhau về vụ cho con học trường nào khi quay lại Việt Nam.
Một người bạn của chồng, về VN được một năm, cho con vào học một trường quốc tế của Úc gì đó, học phí 6 triệu một tháng. Tui bảo 6 triệu đắt quá, số tiền này tui có thể gởi về quê hàng tháng cho ba me và gia đình nhỏ em thì coi như sống phây phây.
Thực ra, vấn đề không phải là tiền. Sợ nhất là chất lượng của mấy cái trường quốc tế đó. Sợ nhất là những thứ cù bơ cù bấc ở đâu không biết, rồi dạt vào Việt Nam nghiễm nhiên trở thành ông giáo bà giáo. Ông giáo bà giáo cho mấy cái trung tâm Anh ngữ thì OK, ở mức độ xì xà xí xố với đám học sinh đang cần người thực tập nói tiếng Anh thì chấp nhận được.
Ở Việt Nam, càng ngày càng có nhiều phụ huynh cho con em học trường quốc tế. Hồi còn ngồi ở phòng visa của một lãnh sự quán, tui có dịp gặp nhiều đứa bé được bố mẹ dẫn tới xin visa đi du học. Tụi nó học ở mấy trường quốc tế từ nhỏ, tiếng Anh nói nhanh như gió, ăn đứt tiếng Anh của mình. Đến tuổi học cấp 2, bố mẹ lại gởi chúng sang Mỹ, Anh, Úc, New Zealand.....học tiếp. Nếu có điều kiện, tụi nó sẽ học tiếp lên đại học, sau đó có thể học cao hơn hoặc ở lại tìm việc rồi định cư luôn. Đó chả phải là điều bố mẹ chúng đã nhắm tới ngay từ đầu sao?
Vậy cho con học trường quốc tế là vì chê giáo dục VN nhồi nhét này nọ hay tại vì có cả một "âm mưu" ?
Mỗi khi thấy tui trầm trồ tán thưởng giáo dục ở đây, chồng tui thường nhận xét là tui đang bị lý tưởng hóa. Theo ổng thì đối với dân Việt Nam, giáo dục kiểu nhồi sọ là hợp lý và tốt nhất. Ổng bảo hãy thực tế đi, đừng ảo tưởng dân mình giỏi và giàu sáng tạo. Cứ nhồi nhét tưới vào, được chừng nào tốt chừng nấy, may ra có thể lấy được bằng tiến sĩ rồi làm giáo sư ở một trường đại học nào đó là hết cỡ !!!???
Cũng không biết nữa. Tui nhìn thằng con và lấy làm tự hào lắm lắm. So với những anh chị em họ của nó ở VN, cũng thuộc lọai học khá giỏi, nó khác xa về cách suy nghĩ và ứng xử, in a better way. Suy nghĩ của nó rõ ràng và logic, và quan trọng nhất nó đã có khả năng tự "nghiên cứu" nếu muốn tìm hiểu một cái gì. Tui cho rằng thằng con được như vậy là do cách giáo dục ở đây trong khi chồng tôi cho rằng nó được như vậy vì bản chất nó như vậy.
Thursday, August 13, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
do ca hai
ReplyDeletebài này hay chị Trang. nhưng mà 6 triệu/ tháng thì khiếp nhỉ. đúng ra là phải free (public school) chứ?
ReplyDeletemà đi đi chứ nước ta bé bằng cái lỗ mũi mà những 86 triệu dân rồi, định tính vợ chồng con cái đè lên nhău mà ngủ nhau sao?
6 triệu/tháng là trường quốc tế mà Lừng, đâu phải trường công của mình đâu.
ReplyDeleteMà 6 triệu/tháng chưa xi-nhê gì đâu. Nếu muốn học trường quốc tế tốt tốt một tí, học phí những hơn $1,000/tháng kia ($13,700/năm), chưa kể thỉnh thỏang phải đóng thêm tiền cho các họat động ngọai khóa nữa. Mức học phí này là cho lớp 3-5. Sang lớp 6 là $15,000/năm. Vậy mà dân VN vẫn cho con đi học hà rầm đó thôi.
Thật sự rất nhiều người VN dư tiền cho con đi học nước ngòai ngay từ nhỏ, nhưng họ sợ không có người thân ở gần chăm sóc dạy dỗ con mình, sợ con hư, nên phải cho học tạm trong nước đợi lớn lớn tí gởi ra nước ngòai.
à, em ủng hộ chị đó! em rất ghét và phản ứng kịch liệt với cái tư tưởng giống... chồng chị =)) em may mắn, 3 năm cấp 3 được tự do, thầy cô để trò muốn làm gì thì làm. chị tin không, em có đủ nền tảng cho 4 năm đại học sau này nhờ 3 năm tự do và được thầy cô kích thích sáng tạo đó :)) 4 năm đại học em có học gì đâu :))
ReplyDeleteThời còn đi học, chị tự chống nhồi nhét bằng cách chỉ học những gì mình thích thôi. Hậu quả là 3 năm cấp 3 kiếm cái "tiên tiến" cũng chằn ăn, lúc được lúc không.
ReplyDeleteNhắc đến đại học, chị với em cùng trường nhen. Chị tốt nghiệp năm 1992, lúc đó là ĐH Tổng hợp.
Hí hí, nhân tiện em "phe" luôn, em học cấp 3 của trường đại học Tổng Hợp chứ đâu :)) Lúc đó nó sát nhập tự nhiên, xã hội rồi và gọi là ĐHQG TPHCM, trường cấp 3 của nó tên Phổ Thông Năng Khiếu. Em đi học không mặc áo áo dài, không đóng tiền học, học bổng 60k/tháng, hí hí. Tại em học dở, chứ nếu điểm trung bình từ 9.0 trở lên là 90k/tháng đó :D
ReplyDeleteLúc em lên đại học, em gặp thầy cô cũ nhiều :)) bị gọi đích danh trong lớp đại học là một cái gì đó... dã man, haha, nhất là khi mình hay trốn học :D:D:D
Em cũng giống chị đó, em chỉ chịu học những thứ em thích thôi. Và hậu quả... có phần thê lương lắm, khúc này chắc cũng giống chị, hehe. Để hôm nào em kể sau.