Tình cờ vào Facebook và tìm được một người bạn cũ thời đại học. Đọc blog của bạn ghi lại những hồi tưởng và suy nghĩ về mẹ mà không cầm được nước mắt (I'm a big crier if you want to know the truth).
Gần đến Ngày của Mẹ, tôi post lại bài của bạn ở đây để mọi người cùng chia sẻ (chưa hỏi ý kiến nhưng chắc bạn không phiền).
Mặc dù tôi và mẹ tôi có một mối quan hệ mẹ-con hơi khác thường nhưng tôi rất rất rất thương mẹ tôi và tôi chắc mẹ tôi cũng thương tôi lắm, cho dù, thành thật mà nói, thỉnh thỏang tôi vẫn tự hỏi mẹ tôi thương tôi như thế nào.
----------------------------------
Con yêu mẹ
Mẹ nào mà chẳng yêu con, con nào mà chẳng yêu mẹ ? Nhưng giá mà con biết nói ra lời yêu mẹ nhỉ ? Hai mươi lăm năm con sống bên cạnh mẹ, mẹ đã dạy con đủ thứ, thế mà mẹ quên không dạy con biết nói “con yêu mẹ” để giờ đây con phải ngậm ngùi hối tiếc. Nhớ những năm dài mẹ bệnh, mẹ trách hai anh em con : “Sao chẳng bao giờ thấy đứa nào đi làm về hỏi mẹ hôm nay mẹ có khỏe không ?”. Con chỉ cười xòa và bảo : “Ngày nào con chả nhìn thấy mẹ, nhìn là biết mẹ khỏe hay yếu mà, cần gì phải hỏi”. Nói thế thôi, nhưng con cũng tập hỏi, mỗi chiều đi về con ngượng nghịu : “Hôm nay mẹ có khỏe không ?”. Chỉ có thế thôi mà mặt mẹ cũng sáng bừng lên …
Thế rồi một buổi sáng Chủ Nhật như mọi Chủ Nhật bình thường nào khác, đang loanh quanh trong nhà gần chỗ mẹ nằm, chợt con nghe mẹ “ứ” lên một tiếng và mẹ rơi vào hôn mê ngay lập tức. Cuống cuồng đưa mẹ vào bệnh viện, con mới hiểu được tâm trạng của những thân nhân người bệnh ngồi trên xe khi đám đông ở ngã tư đèn đỏ không chịu tránh đường cho xe cấp cứu đang hụ còi sau lưng … Những ngày sau đó, mẹ không một lần tỉnh lại cho đến khi ra đi, nhưng có một lần, con thì thầm vào tai mẹ : “Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm, mẹ biết không, mẹ đừng bỏ con nha mẹ” thì con bỗng thấy một giọt nước mắt mờ đục lăn ra từ đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của mẹ … Có phải mẹ đã nghe thấy con nói lời yêu thương ?
Sáng nay, đứng trước mộ mẹ nhân ngày giỗ thứ 13, con lại thì thầm : “Mẹ ơi, mẹ có nhớ con không? Con càng ngày càng yêu mẹ nhiều hơn đó …”
Tuesday, May 4, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Chị làm em khóc lun rùi nè !!!
ReplyDeleteMình cũng vậy, nghĩ lại sao mình ít nói lời yêu mẹ thế, phải nói nhanh thôi trước khi quá muộn các bạn ạ!
ReplyDeleteChị PD vô FB mà sao em tìm hoài hông ra nè ...hic .....
ReplyDeletePolka có đọc Bông hồng cài áo của Thiền sư Nhất Hạnh chưa? Trong đóc Thiền sư cũng dặn dò mọi người hãy nhì ngắm mẹ thật kỹ, vì một mai mẹ có thể không còn, lúc đó lại hối tiếc vì chưa bao giờ ngắm mẹ.
ReplyDelete:(
ReplyDeleteCảm động
ReplyDeleteCám ơn tất cả các bạn đã chia sẻ.
ReplyDelete@Dã Quỳ: chị có FB nhưng thỉnh thỏang mới vào ngó nghiêng tí chút.
@Goldmund: mình chưa đọc nhưng nhất định sẽ tìm đọc. Thanks.
GM, vừa đọc xong. Nếu mình nói bài viết của Thiền sư cảm động e quá thừa thãi...
ReplyDeleteBiết thêm đó là bài viết gợi cảm hứng cho nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ sáng tác bài "Bông hồng cài áo".
okie, bữa nay không cập nhật American Idols hả?:)
ReplyDeleteTuần này hát nhạc Frank Sinatra dở ẹc nên tui không thấy hứng thú cập nhật. Chắc GM biết rồi, bạn Aaron bị lọai.
ReplyDeletehic. Polka
ReplyDelete