Friday, March 26, 2010

Thứ Sáu 3/26/2010

Sáng nay chồng ngoắc lại đọc cho nghe cái bài báo này trên Vietnamnet. Nghe xong thấy thương xót không biết để đâu cho hết. Mấy bạn chịu khó đọc đọan này để thấy cái sự ngu dốt nó kinh khủng như thế nào.
-------------

"Bệnh nhân là một bé trai, 5 tuổi, được bố mẹ đưa đến khám trong tình trạng mắt nhắm tịt, người gầy gò xanh xao. Bố mẹ bệnh nhân cho biết, cách đây một tháng, bé bị bệnh sởi. Bé được người nhà, trong đó bà nội là người chăm bé kỹ nhất, đã áp dụng triệt để các biện pháp dân gian để kiêng cữ. Bé được "nhốt" trong phòng kín mít, kiêng nước, kiêng gió, không tắm rửa và đặc biệt với chế độ ăn cực kỳ kiêng khem. Bé chỉ được ăn cơm trắng và thịt thăn kho với muối. Gần một tháng trôi qua, các nốt sởi đã bay mất nhưng bé vẫn không chịu mở mắt.

Ngay lúc đó tôi đã hiểu, bé đã hỏng mắt vì sởi chạy hậu. Tìm hiểu tôi còn được biết anh chị này đều là giảng viên đại học, nhiều chữ nhưng nhất mực tuân theo cách nuôi dạy con của bà nội. Tôi báo trước với họ tin đau lòng là con họ đã hỏng mắt rồi mặc dù chưa cần khám. Lúc đó, cả hai vợ chồng ớ người ra. Nói rồi tôi lấy chút nước muối và bông để rửa mắt cho cháu. Rửa ra bao nhiêu là ghèn, nhử mắt vì lâu rồi họ không cho con đụng gì vào nước. Và khi tôi mở hai mí mắt bé ra thì bỗng nghe tiếng "bốp", hai nhãn cầu bắn vọt ra ngoài, để lại hai hố mắt sâu hoắm."
--------------------

Không nói chi cho xa, nhiều lúc nói chuyện với mấy người trong nhà của tui ở Việt Nam thấy bất lực vì sự thiếu hiểu biết. Lần vừa rồi gọi điện nói chuyện với đứa em gái. Nó bị suyễn nặng từ nhỏ, có lần xém chết. Mùa đông rồi nó bị suyễn hành tính đi cấp cứu mấy lần. Hỏi nó đi khám bác sĩ chưa. Nó bảo chưa nhưng đi châm cứu (để chữa một bệnh khác) ông y sĩ châm cứu có kê đơn cho nó mua một lọai thuốc suyễn gì đó. Thế là đang vui tui chuyển sang gây lộn. Nhỏ này nó có cái tật rất phổ biến ở Việt Nam - cứ bệnh là chạy ra tiệm thuốc tây khai bệnh cho người ta bán thuốc về tự chữa. Năm ngóai về VN, tui có ghé một tiệm thuốc tây mua mấy chai dầu khuynh diệp mang sang đây. Tui thấy một bà già khai với cô bán thuốc bà bị cảm ho gì đó, rồi cô bán thuốc mới đưa cho bà 3 liều thuốc, dặn nếu không thấy bớt thì quay lại. Nhìn mớ thuốc tui mới lo lắng hỏi "Sao em cho uống kháng sinh, mà chỉ cho có một ngày vậy, lờn thuốc sao?". Cô đó mới nói "Thế nào bà đó cũng quay lại". Trời, nếu bà già thấy bớt, sức mấy bả quay lại, bả đâu có biết uống thuốc kháng sinh bừa bãi nó nguy hiểm như thế nào, cho bản thân và cho cả cộng đồng.

11 comments:

  1. Hổng biết nói sao luôn...

    ReplyDelete
  2. Trời, biết vậy em ko đọc, đau lòng quá :((

    ReplyDelete
  3. đã áp dụng triệt để các biện pháp dân gian để kiêng cữ -

    Tại sao hai vợ chồng có học mà lại để con hỏng mắt, nghe lời chữa chạy của Nội.

    Tội quá chị ơi.. Ở mình còn hằng hà sa số vụ như vậy nhé. Thiệt hổng biết nói sao luôn.

    ReplyDelete
  4. chỉ biết thở dài

    ReplyDelete
  5. doc nghe nhu chuyen kinh di vay, lam gi ma no ban ra ngoai nghe ghe qua chi.

    ReplyDelete
  6. Bố mẹ chắc là day dứt suốt phần đời còn lại thôi

    ReplyDelete
  7. Ừ, mình đọc hãi nhất cái đọan "bốp" với "bắn". Mình thấy đáng thương quá - bất hạnh cho em bé, đau khổ cho bố mẹ và bà nội của cháu nữa, hic.

    Welcome like2chat, avatar dễ thương :)

    ReplyDelete
  8. hix, cả xóm em ở, cha mẹ cũng có người làm này làm nọ nhưng mà hở con nóng sốt là cứ chạy ra tiệm thuốc tây kể triệu chứng rối chờ bán thuốc. Mà chủ tiệm hay những người đứng bán các tiệm thuốc tây ở Việt Nam hầu hết chỉ qua một khóa học cỡ chừng 6 tháng, vì không như ở nuớc ngoài, thật ra các dược sĩ hầu hết họ làm việc khác chứ không ai đứng bán. Họ chỉ đứng tên trên danh nghĩa để mở tiệm.

    ReplyDelete
  9. Đọc đến đoạn "bốp", Chôm chỉ biết bụm mặt kêu "trời ơi! trời ơi!" không dứt. Kinh khủng quá!

    ReplyDelete
  10. @Quyên: Ừ, Q. nói đúng. Mà hồi nhỏ bị bịnh chị cũng tòan chạy ra tiệm thuốc tây không à.

    @Chôm: Ghê quá ha Chôm :(

    ReplyDelete
  11. Nghẹn lời luôn à chị ui !!! :( :( :(

    ReplyDelete