Hôm qua ghé thăm Mariska. Lúc mình vào, M mở mắt nhưng cặp mắt thất thần, nhìn dại đi. Mở được 1 phút rồi lại nhắm, chìm vào cơn mê.
Ở đây, bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện ai cũng cư xử lịch sự, nhẹ nhàng. Phải nói quá lịch sự.
Nghĩ trong cơn bọt bèo, ở cái chốn thấy đời phù du nhất này mà còn bị nạt nộ mắng mỏ thì đúng là thấy cuộc đời còn thua rơm rác.
Nhớ ngày xưa sanh Việt ở một bệnh viện SG. Chị chồng làm ở đó nên gởi gắm cẩn thận. Bữa đó, bố Việt còn kêu cà phê sữa đãi hết các cô y tá, vậy mà mẹ Việt vẫn bị mắng như thường. Kỳ đó đau quá chịu hết nổi, năn nỉ mấy cô cho đẻ quách đi cho rồi, có vậy thôi mà bị nạt. Đến hồi leo lên được bàn đẻ (tự leo), 5 phút sau Việt chui ra. Mót cỡ đó đó.
----------
Hôm rồi coi hình sinh nhật Me, thấy Ba Me già khọm đi, tự dưng muốn bỏ hết về Việt Nam sống cho gần cha gần mẹ, hic. Nan giải, nghĩ chưa ra khi nào về.
-----------
Thăm M xong ghé qua St. Mary's Cathedral xin một cái lễ cầu nguyện cho M. M rất sùng đạo. Còn mình thì sùng sùng, chắc sắp bỏ đạo tới nơi. Càng về sau, mình nghĩ đạo Phật có thể nói là một triết lý sống hợp lý nhất.
Trong sân nhà thờ có một vườn hồng đẹp như địa đàng. Chộp lấy chộp để vài tấm, giờ mở ra coi thấy xấu ỉn, nhưng thôi cứ trưng ở đây dụ nhỏ Mía.
Vườn hồng đủ màu
Ở ngoài nhìn đẹp lắm mà qua tay mình sao giống vạn thọ là sao là sao
Này thì hoa chi chít này