Wednesday, March 13, 2013

Thứ Năm, 3/14/2013

Tối nay nhà Mariska mời nhà mình đi ăn nhà hàng, mừng Mariska tốt nghiệp đại học.

Nhớ lại hình ảnh bi đát  của M cách đây 1 năm rưỡi - mặt sưng phù nằm hôn mê không biết có tỉnh lại được không - và hình ảnh bây giờ, đúng là kỳ diệu.  Mình nhớ mãi hình ảnh ông bố M, mặt buồn không thể buồn hơn, đầu cuối gằm, cằm chạm ngực, ngồi đợi trước phòng chăm sóc đặc biệt.  Bây giờ, mặt chưa hết buồn, nhưng trông đỡ hơn nhiều.

Tuy nhiên, đến hôm nay, M vẫn là một đứa tàn phế.  Nó đi đứng cứng đơ như robot, chỉ cần vấp một cục đá nhỏ cũng đủ té lăn quay; mắt vẫn bị "double vision", nhìn một thành hai và lồi ra một cách dị thường; giọng nói thì ngọng líu rất khó nghe.  Tính tình thì như con nít, mắc cười chuyện gì là cười hoài không nín, hoặc ngược lại, chỉ cần một chuyện trái ý nhỏ nhỏ thôi là đủ nổi cơn bù lu bù loa.

Sở dĩ M tốt nghiệp được là do lòng nhân đạo của các thầy cô (trừ một cô người Ấn độ).

Mình dám chắc chả ai muốn thuê M làm nhân viên, nghĩ đến đây mình thấy thương nó và cha mẹ nó kinh khủng, hic hic.

Thỉnh thoảng ngồi kể lại chuyện cũ với nhau, Ruth hay nhắc lại là hôm xảy ra tai nạn Mariska trông rất vội.  Trước khi M biến ra khỏi nhà, Ruth có nói "này Mariska, lại đây tôi cho xem cái này hay lắm" nhưng M từ chối và phóng xe đi.  Ruth cứ nói đi nói lại, giá như M rời nhà chậm vài phút, có khi tránh được tai nạn xảy ra.

Điều ngạc nhiên là M không nhớ tí ti gì về tại nạn xảy ra.  Ruth hay hỏi M có cảm nhận cái cảm giác cận kề cái chết không (near-death experience), ví dụ như thấy một vầng ánh sáng chói lòa, thấy ông bà hoặc người thân đã chết vẫy tay chèo kéo không?????

Mỗi lần ai hỏi động đến tai nạn, mình cảm giác như M không vui.  Lần nào nó cũng trả lời cộc lốc "không nhớ gì hết" rồi chuyển qua chuyện khác.

Hôm nay, giật mình khi nhận ra rằng mình gần như quên hẳn hình ảnh Mariska trước lúc xảy ra tai nạn như thế nào.

Tối nay, lúc chia tay, M bảo "Trang, mày có quá nhiều bạn, mày bày tao cách làm bạn đi".  Nghe thấy thương dã man.  Thương gần giống cái lần cu Việt tâm sự "mẹ ơi, sao người ta làm bạn với nhau dễ dàng vậy.  Mẹ chỉ cho con cách làm quen với bạn đi".

24 comments:

  1. Mợ này kỳ thị Ấn độ đến mức extreme rồi đó :P. Cách làm bạn dễ nhất là biết nhường nhịn và không hay giận. Ví dụ như nhường chỗ đâu xe chẳng hạn :P

    ReplyDelete
    Replies
    1. @Ấn độ: he he, cũng mong gặp một đứa "được được" để bớt extreme đây David ;)
      @Làm bạn: mình được cái rất nhường nhịn, hết lòng với bạn bè, nhưng mắc tội ưa giận :)

      Delete
  2. haizz, nghe cảnh vậy thấy cõi đời vô thường thiệt. :( Tội nghiệp cho M quá, bị mất đi cuộc đời rùi...

    ReplyDelete
    Replies
    1. May mắn là M rất vô tư và lạc quan. Chị cầu cho M luôn được như vậy, và nhờ thời gian, M sẽ phục hồi dần dần.

      Delete
  3. tội nghiệp M nhưng như vậy cũng improve hơn phải không ? hy vọng M sẽ tiếp improve hơn nhiều nữa .
    Bạn bè cũng có cái duyên nữa chứ . Nhưng nếu có cơ hội gặp nhiều nguời thì cái duyên mình cũng tăng lên :-).

    ReplyDelete
    Replies
    1. M còn trẻ nên cũng còn nhiều hy vọng đó Lei.

      Tui cũng đang muốn viết về bạn bè đây.

      Delete
    2. tui đợi đọc chuyện bạn bè của PD đó nhen

      Delete
    3. tui sẽ viết Lei à, trước là chia sẻ, sau là học hỏi bạn bè.

      Delete
  4. Lúc đầu đọc đến câu đi ăn nhà hàng mừng M đậu tốt nghiệp ĐH, em cứ tưởng là M bình thường hẳn chứ, nghĩ bụng may quá chứ không ngờ lại đến nỗi này

    ReplyDelete
    Replies
    1. tính ra cũng mới một năm rưỡi nên còn nhiều hy vọng phía trước nhỏ Trương. Đang lo nếu không xin được việc làm, hoặc không kiếm được cái gì để học thêm, ví dụ như học master chẳng hạn, nó sẽ bị đuổi cổ về Indonesia, mà M chẳng muốn về Indo tí nào.

      Delete
  5. M có được hưởng tiền bệnh k chị?

    ReplyDelete
    Replies
    1. M là sinh viên quốc tế nên không hưởng được tiền bệnh, cũng may có bảo hiểm cover hết chi phí.

      Delete
  6. em cũng tưởng giống nhỏ Tr. chứ

    ReplyDelete
    Replies
    1. BB, chị hy vọng M sẽ khá dần lên, xin được việc làm để tự kiếm tiền nuôi lấy bản thân.

      Delete
  7. Em cũng tưỡng là ăn mừng chớ không ngờ...cầu mong cho M đở hơn há chị.Em nghĩ rằng mọi người đừng nên nhắc đến vụ tay nạn với M. Q

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bà Ruth bạn chị rất tò mò, hay hỏi M về ngày xảy ra tại nạn. Chị thì chị thấy M không vui nên không bao giờ dám nhắc tới.

      Delete
  8. Câu chuyên này nghe thảm qua đi, chỉ mong có điều kỳ diệu. Dù không ai muốn dường như M nhận phần thiệt này để cảnh tỉnh mọi người, slow down.

    ReplyDelete
    Replies
    1. chào bạn, M còn trẻ nên còn nhiều hy vọng. Mình thích câu cuối của bạn.

      Delete
    2. Dao nay em đang nghiên cứu Bible thế nên dựa vào cốt truyên Jesus die for our sin mà liên tương đến M. Khác ở chố Jesus chọn còn M không chọn :(.O

      Delete
    3. Oanh....

      Mariska is also a God believer, and very religious.

      Delete
  9. em cũng mừng vì cô ấy đã đỡ hơn dù ko như mong đợi của mình.
    mới đó mà câu chuyện của M đã 1.5năm rồi chị há, vậy bảo sao thời gian ko nhanh?
    thấy thương câu cuối của M quá, nhờ khả năng đó của chị mà chị em mình biết nhau nhỉ?:)

    ReplyDelete
  10. Thời gian qua nhanh Trang hả. Mọi chuyện xảy ra ào ào, số phận con người thay đổi chóng mặt.

    ReplyDelete
  11. Dạ, nhanh vô cùng, em mong ngày gặp lại chị chứ ko là già mất chị ui!

    ReplyDelete
  12. chị phải về sớm thôi, đang cố đây Trang ơi.

    ReplyDelete