Monday, March 25, 2013

Thứ Hai, 3/26/2013

Từ ngày chuyển về Úc, tinh thần ham học hỏi của Việt giảm từ từ, và sau 2 năm, nó trở thành số 0.

Public schools ở Perth, tiểu học cũng như trung học, đều bầy hầy như nhau.  Đó là lý do tại sao dân có tiền cho con học trường tư hết.

Năm ngoái lớp 6, Việt bị học lớp trộn (mixed), tức là lớp 6 trộn chung với lớp 5, lý do tiết kiệm ngân sách.  Việt bảo cả lớp học chung một chương trình. 

Năm nay là lớp 7, khi Việt kể ở lớp hôm nay môn toán cô cho kiểm tra bảng cửu chương số 4, còn môn tiếng Anh mình mở vở Việt ra xem thấy đang học cách đổi danh từ sang số nhiều, ví dụ, "leaf" đổi sang số nhiều là "leaves", "woman" thành "women"...thì mình thấy không còn gì để trông cậy vào thầy cô ở trường nữa rồi.

Search bài vở dạy thêm cho con ở  nhà cuối cùng cũng nhờ vào mấy trang website của Mỹ, là sao là sao?  Mỹ là nguồn thông tin vô tận, search gì cũng có!

Ngán Perth đến tận cổ.  Cái gì cũng đắt đỏ, cái gì cũng dỏm.  Nhìn quanh thấy toàn ếch ngồi dưới đáy giếng oạp oạp.

Thursday, March 14, 2013

Biking in Perth

Dạo này Bố cu Việt thường cuốc bộ từ chỗ làm về nhà. Đoạn đường 5km đi mất 45 phút.

Hôm nào khỏe người (có nghĩa là ngày đó chưa đi bộ quá nhiều) và thư thả, mình sẽ đi đón Bố cu Việt, thường là gặp nhau ở 2/3 đoạn đường. Phần vui thú nhất dĩ nhiên là đoạn 2 anh chị bắt đầu nhìn thấy nhau, chạy chậm chậm chậm hướng về nhao, tóc lơ thơ bai bai trong gió. Giả tạo thôi, đừng tin :D

Đường đi bộ chính là đường dành cho xe đạp, chạy dọc theo đường ray xe lửa, rất tiện lợi. Hôm nào lỡ yếu mà ra gió thì có thể nhảy tàu về nhà không sao cả.

Giờ cao điểm, đoạn đường này tấp nập người đạp xe vun vút trông rất lành mạnh và yên bình. Thường là những người vừa tan sở, có người mặc nguyên đồ văn phòng, có người mặc đồ thể thao bó sát (loại áo quần dành cho người đi xe đạp). Báo cáo là chưa thấy ai mặc bikini.

 photo a5265cea-3ed6-4305-8e48-19edfd552430.jpg
Đây là con gái, tóc quấn đẹp lắm, nhìn rất cool, tiếc không chụp gần được


 photo 8dfe720a-cc42-45aa-b6be-ab58581a6764.jpg

Mariska vừa cho mình một chiếc xe đạp, không phải chiếc M bị tai nạn.  Hôm tai nạn M chạy chiếc của anh trai, theo mình đó cũng là một yếu tố góp phần làm cho tai nạn xảy ra.   Chiếc xe đạp đây:

 photo 01afa931-81d1-4c25-8957-58c3e0fd6c38.jpg
Không ưng kiểu dáng này lắm nhưng thích ở chỗ xe gấp lại được

Mariska cho mình xe và dặn đi dặn lại là mình phải mua một cái nón bảo hiểm tốt.  Dặn miệng không đủ, nó còn email dặn thêm như sau:

"And please get a really good helmet. It makes big difference. I could still be at Perth Hospital without a good helmet..."

Wednesday, March 13, 2013

Thứ Năm, 3/14/2013

Tối nay nhà Mariska mời nhà mình đi ăn nhà hàng, mừng Mariska tốt nghiệp đại học.

Nhớ lại hình ảnh bi đát  của M cách đây 1 năm rưỡi - mặt sưng phù nằm hôn mê không biết có tỉnh lại được không - và hình ảnh bây giờ, đúng là kỳ diệu.  Mình nhớ mãi hình ảnh ông bố M, mặt buồn không thể buồn hơn, đầu cuối gằm, cằm chạm ngực, ngồi đợi trước phòng chăm sóc đặc biệt.  Bây giờ, mặt chưa hết buồn, nhưng trông đỡ hơn nhiều.

Tuy nhiên, đến hôm nay, M vẫn là một đứa tàn phế.  Nó đi đứng cứng đơ như robot, chỉ cần vấp một cục đá nhỏ cũng đủ té lăn quay; mắt vẫn bị "double vision", nhìn một thành hai và lồi ra một cách dị thường; giọng nói thì ngọng líu rất khó nghe.  Tính tình thì như con nít, mắc cười chuyện gì là cười hoài không nín, hoặc ngược lại, chỉ cần một chuyện trái ý nhỏ nhỏ thôi là đủ nổi cơn bù lu bù loa.

Sở dĩ M tốt nghiệp được là do lòng nhân đạo của các thầy cô (trừ một cô người Ấn độ).

Mình dám chắc chả ai muốn thuê M làm nhân viên, nghĩ đến đây mình thấy thương nó và cha mẹ nó kinh khủng, hic hic.

Thỉnh thoảng ngồi kể lại chuyện cũ với nhau, Ruth hay nhắc lại là hôm xảy ra tai nạn Mariska trông rất vội.  Trước khi M biến ra khỏi nhà, Ruth có nói "này Mariska, lại đây tôi cho xem cái này hay lắm" nhưng M từ chối và phóng xe đi.  Ruth cứ nói đi nói lại, giá như M rời nhà chậm vài phút, có khi tránh được tai nạn xảy ra.

Điều ngạc nhiên là M không nhớ tí ti gì về tại nạn xảy ra.  Ruth hay hỏi M có cảm nhận cái cảm giác cận kề cái chết không (near-death experience), ví dụ như thấy một vầng ánh sáng chói lòa, thấy ông bà hoặc người thân đã chết vẫy tay chèo kéo không?????

Mỗi lần ai hỏi động đến tai nạn, mình cảm giác như M không vui.  Lần nào nó cũng trả lời cộc lốc "không nhớ gì hết" rồi chuyển qua chuyện khác.

Hôm nay, giật mình khi nhận ra rằng mình gần như quên hẳn hình ảnh Mariska trước lúc xảy ra tai nạn như thế nào.

Tối nay, lúc chia tay, M bảo "Trang, mày có quá nhiều bạn, mày bày tao cách làm bạn đi".  Nghe thấy thương dã man.  Thương gần giống cái lần cu Việt tâm sự "mẹ ơi, sao người ta làm bạn với nhau dễ dàng vậy.  Mẹ chỉ cho con cách làm quen với bạn đi".

Monday, March 4, 2013

Thứ Ba 3/5/2013

Chiều nay một chuyện đụng độ xảy ra.

Số là 2 vợ chồng đang lái xe đi siêu thị, đến một cái bùng binh mới dừng lại nhường cho một thằng đi scooter rẽ trước.  Có vậy thôi mà thằng lái xe phía sau bóp còi inh ỏi như cha chết mẹ chết.  Mình mới xoay hẳn người ra phía sau địa nó, dĩ nhiên mặt không bình thường.  Thằng đó nó thấy, nó ghim bụng.  Chạy một đoạn ngắn thì đến siêu thị.  Xe mình đậu vào parking lot, xe thằng kia cũng dừng lại, nhưng đậu giữa đường.  Nó thò mặt ra gây hấn, miệng lèm bèm gì đó không rõ.  Một khuôn mặt Ấn độ thâm xì.

Chồng bước nhanh đến trước mặt nó bảo "mày muốn gì?".  Thấy không bắt chẹt được, nó giở giọng khác "coi chừng tao gọi cảnh sát bây giờ".  Mình nổi điên luôn "mày gọi cảnh sát thử tao coi", xong tặng cho nó một ngón tay thúi (aka ngón giữa).  Thật là mất hình tượng của một quái bà quá đi.

Kết luận:

1. Càng ngày càng ghét dân này.  Đừng vội nói tui kỳ thị.  Đụng chuyện với dân này đi rồi biết, nhất là đụng độ quyền lợi là thấy rõ nhất.

2. Ở đây không có súng nên cãi nhau cứ mạnh mồm, không sợ bị bắn vỡ mặt, hehe...

Ngày xưa ở Virginia cũng thấy có nhiều dân Ấn.  Mình hay đùa với chồng "ở đây cứ đi một cây số lại gặp một thằng Ấn".  Giờ ở Perth chắc đi 100m gặp một thằng.  Hãm!