haha, chỉ có viết nhật ký và viết blog ta mới có thể trộn chung hổ lốn các loại cảm xúc như nấu cháo heo vậy :))))
Hôm rồi có bạn blog từ Sydney xuống chơi. Bạn thăm Perth 3 ngày cùng chồng mà mình đã kịp: 1. Rủ vợ chồng bạn về nhà ăn cơm tối 2 bữa; 2. Đi Fremantle và thăm chợ Việt Nam hết gần 1 ngày; 3. Đi ăn tối một bữa.
Blog này mang lại cho mình khá nhiều bạn bè. Thật quý giá giữa cơn khủng hoảng bạn bè.
Mình rất dễ kết bạn. Ở lớp nhảy, mình chơi với hết thảy mọi người. Mình không đi học là nhiều người nhắc, thậm chí có một cô người Ấn còn bảo nếu mình không đi học cổ cũng không đi học. Ghê không, cổ đâu có hay mình về nhà viết blog nói xấu người Ấn độ như điên. Chậc chậc, đúng là hai mặt, hai mặt!!!!!
Đi đâu mình kết bạn tới đó, kết bạn với người gặp ngoài bến tàu, kết thân với đứa tình cờ gặp trong toa nét....Vô địch chưa????
Gần đây, tự nhiên mình ngộ ra một số điều liên quan đến bạn bè:
1. Thà không có bạn còn hơn làm bạn với người không hợp với mình - mất thời gian và rước bực vào thân.
2. Để gọi là "hợp", bạn bè phải chia sẻ vài cái chung: cùng có mối quan tâm nào đó, cùng có chung một vài quan niệm sống, giá trị đạo đức...Cái này mình thấy quan trọng. Ví dụ mình chơi với một người, bạn này dẫn con đến nhà mình chơi. Thằng nhóc khoái thượng nguyên cẳng chân đập lên bàn phím piano nhà mình. Xót ruột nhưng vốn tính cả nể nên mình im, bạn kia thấy con làm vậy cũng tỉnh bơ. Những kiểu như vậy làm mình bực.
3. Không thích bạn keo kít :D
Mình chơi thân với một chị người Úc, phụ huynh bạn cùng lớp Việt. Mình với chỉ hay hẹn cà phê tâm sự, về nhà nhau chơi, đi nhà thờ chung...Một hôm lúc chia tay, chỉ ôm mình và nói "thank you for your friendship". Mình nghĩ bụng, woa, khách sáo à nha!!! Nhưng thật sự đó, có được tình bạn tốt với ai thật đáng quý, đôi khi cũng cần thể hiện thành lời.
-----------
Hôm qua làm bánh flan. Sau một hồi nghiên cứu vài công thức, mình chọn cái này, ghi ra để lần sau cứ thế mà làm:
Ingredients:
- 3 trứng lớn (nguyên cái)
- 3 lòng đỏ
- 1/2 cup đường, nếu muốn ngọt hơn thì cho nhiều đường thêm một tí
- 1 cup cream
- 1 1/2 cup whole milk.
Bánh làm ra thơm ngậy không cần vanilla.
Làm bánh nhớ mẹ muốn khóc. Ngày xưa thời thiếu thốn, mẹ tìm đâu ra được một ít sữa hộp, một ít đường và 2 cái trứng gà ta, làm ra một cái bánh flan đúc trong chén ăn cơm sứt mẻ. Bánh chín đem đút từng muỗng cho mấy đứa con, hết đứa này rồi đến đứa kia. Ăn trong sự thèm thuồng không thỏa, và chính miếng bánh đó là miếng bánh ngon nhất đời. (Giờ xơi bánh này cứ sợ cao máu bây!).
Mình với bà già không bao giờ hợp nhau nhưng chính ra mẹ chứ không ai khác là người dạy cho mình tính nhân ái. Có lần, bà già đến thăm mình ở nhà chồng. Nhỏ người làm ở nhà chồng ra mở cổng rồi tự động đi rót nước mời, hiền lành và lễ phép lắm. Lúc về, mẹ mình xoa đầu nó và dúi vào tay ít tiền ăn bánh. Mẹ làm mình nở mũi vì những hành động như vậy. Mẹ từng nuôi vài đứa người làm, đứa thì đểnh đoảng, đứa thì gian tà, đứa thì mê trai...nhưng đứa nào đi rồi hễ có dịp là trở về thăm.
Việt Nam: Bình Dương
17 hours ago