Monday, December 31, 2012

Thứ Hai 12/31/2012

Những giờ khắc cuối cùng của năm cũ trước khi bước sang năm mới bao giờ mình cũng cảm thấy buồn ghê gớm.  Đã vậy, cu Việt còn đế vô "con thấy ngày 1/1/2012 như mới vừa hôm qua", hic.

Hôm nay cả nhà đi Mall, Việt và Bố xem cái phim Hobbit dở thúi nào đó, Mẹ đi vòng vòng shopping.  Shop chưa đến một tiếng đã thấy ngán hết muốn đi, đành kiếm cái ghế ngồi vật vạ chờ hai cha con kia.  Cũng may ngồi cạnh một bà cụ hay chuyện nên cũng giết khá nhiều thời gian.  Không thể tin một người 91 tuổi mà có thể khỏe đẹp, minh mẫn, sắc sảo và lém lỉnh đến như vậy, mình chỉ đoán bà chừng bảy mươi mấy là cùng. 

Câu chuyện bắt đầu khi mình vừa ngồi xuống và nói với bà "Happy New Year to you".  Sau đó là chuyện thời tiết, là chuyện mình ở Úc lâu chưa, có thích Úc không, từ đâu tới, là chuyện tôn giáo, gun control, phim ảnh....

Thường mình thấy những người có đạo, càng về già càng sùng đạo thì phải, riêng bà thì không.  Bà bảo bà không còn đi lễ thường xuyên nữa.  Mình hỏi "bà không thấy khỏe để đi nhà thờ nữa hở?".  Bà nói "không, chỉ vì tôi không muốn đi.  Tôi thấy tôi sống tốt, không làm điều gì xấu, luôn giúp đỡ người khác.  Vậy là đủ rồi".  Mình cũng thú nhận là mình cảm thấy y như vậy.

Bà tên là Audrey Arrington.  Mình quên hỏi bà bí quyết sống khỏe.

Cách đây mấy tháng Ruth rủ mình đi coi bói.  Bói bài.  Ruth mê coi bói và tin răm rắp.  Mình thì không, đi vì tò mò, coi thử Tây bói có giống Ta không :)  Bà thầy phán năm sau nhà mình toàn chuyện vui, nghe xong thấy cũng vui :D

Đầu năm mới mình sẽ làm một chuyện mà mình đã không làm từ nhiều năm nay: mình sẽ ngồi xuống và viết ra những thứ mình quyết tâm thực hiện trong năm 2013.

Happy New Year!

Cuối năm, cu Việt làm cho mẹ một cái video đánh nhau với robots với lời chú thích "
Trang is angrily fighting the robots to protect her house" :)))))




Thursday, December 20, 2012

Thứ Sáu 12/21/2012

Hôm nay dành trọn ngày nghe anh Duy Quang hát, một cách tưởng nhớ đến anh.  Gặp anh 2 lần, lần đầu là dịp nhạc sĩ Phạm Duy lần đầu tiên về Việt Nam, lần sau ở phòng trà Văn Nghệ.  Lần ở quán Văn Nghệ là dịp sinh nhật nhạc sĩ Phạm Duy.  Hôm đó chị chồng rủ đi, ham vui mình đi theo chớ biết mô tê gì.  Tới nơi người ta có cho vào đâu.  Thấy anh Duy Quang ở đâu vừa tới, mình bảo "anh dẫn em với chị em vào đi", nói chơi vậy mà ảnh dẫn vào.  Chị chồng lác mắt luôn :))) Bữa đó nghe Elvis Phương, Duy Quang, Thái Châu hát "Áo anh sứt chỉ đường ta" hay ơi là hay nhưng phải công nhận chỉ có Elvis Phương là giọng vẫn còn phong độ thôi.

Anh Duy Quang ở ngoài hiền và dễ thương, đặc biệt có giọng nói rất quyến rũ - một giọng Bắc nghe êm ái, trầm ấm, sang trọng gì đâu.  Giọng hát của anh cũng vậy.

R.I.P.

Wednesday, December 19, 2012

Thứ Tư 12/19/2012

Mười ngày không có internet, đời boring chưa từng thấy.  Thời buổi này đúng là không có internet không sống nổi.

Không có internet mình đành xoay qua đọc sách.  Đang đọc "Bên Thắng Cuộc" của Huy Đức, một cuốn sách hay và nhiều thông tin.  Thấy bà con review rầm rầm, đợi qua cơn mình sẽ phát biểu cảm tưởng :D

Năm nay là năm không vui.  Cuối năm mướn cái nhà cũng không ra hồn.  Lúc coi nhà thấy cũng được, giờ dọn vào sống mới thấy nó cũ xì và chật chội.  Cảm giác như đang ở trọ giữa Sài Gòn.  Nhà có khoảng trống, khe hở nào là mừng húm nhét, lèn đồ vào, chả còn gì là thẩm mỹ, ngăn nắp.

Giờ rút ra bài học xem nhà là phải xem cho kỹ.  Bữa trước xem nhà mình chỉ nhìn tổng thể; đi ngang toilet nhìn vào thấy bồn cầu người ta đậy nắp nên ngại dở lên xem, thực tế là bên trong rất disgusting, gớm muốn tắt tiếng ca luôn.  Bữa đứng rửa chén thì cái cửa tủ nhà bếp rớt xuống chân, xém què.  Cái bàn bếp mình để tấm thớt lên đập mấy tép tỏi, mới đập một nhát đã thấy bàn rung rinh muốn xập.  Mình thấy ở Perth tình trạng nhà cho thuê bị thiếu đâm ra bọn chủ nhà trở nên greedy; người thuê trước vừa dọn ra, người thuê sau đã dọn vào, cách nhau đúng một ngày.  Chủ nhà không cần dọn dẹp sửa chữa gì sất.  Những lúc điên tiết như vầy mình chỉ muốn quay lại Mỹ, nhưng vụ xả súng vào trường học vừa rồi làm mình tắt ngúm ước muốn trở lại đó.  Seriously.


Friday, December 7, 2012

Thứ Sáu, 12/7/2012

Tính tắt đèn ngủ sớm nhưng chợt nhớ ra đêm nay là đêm cuối cùng ngủ ở căn nhà này, tự nhiên lòng buồn vô hạn.  Đây là căn nhà đầu tiên trên đất Úc, một phần đời in dấu chốn này; tính ra căn nhà này chứng kiến buồn lo nhiều hơn vui :(

Thôi, lại xách laptop xuống sofa ngồi nán cho tới nửa đêm, một việc mình đã làm suốt mùa đông vừa rồi, vì mất ngủ.

Thêm năm nữa rồi mua nhà thôi, chán xê dịch lắm rồi.

Chiều, đang dọn rửa sau vườn thì Ruth tự mở cổng bước vào.  Tuần trước, bà qua giúp dọn vườn: quét, gom và đổ lá rụng đi.  Hôm nay vườn lại vung vãi ngổn ngang trở lại.  Tuần này thì Ruth qua phụ lau chùi cửa sổ.  Bà làm nhanh gọn lẹ và hiệu quả.  Ruth từng kiếm sống bằng nghề cleaner. Mình thì không để ý nhưng chồng mình thì bảo Ruth là người đầy mặc cảm - mặc cảm bà là working class, mặc cảm về vẻ bề ngoài và cách ăn vận của mình.  Nhưng chắc chồng mình đúng vì chồng có mắt quan sát rất tinh đời.

Mình bảo Ruth, "từ mai tôi không còn làm hàng xóm của bà nữa rồi.  Sao tôi nhớ cái cảm giác mỗi sáng ngồi bên này, nghe bà húng hắng ho ở bên kia.  Tôi sẽ không còn sống cái cảm giác đó nữa".  Ruth nói, "thôi sáng mai tôi sẽ không ho nữa".  "You'll come back and see me", Ruth trấn an.
 

Wednesday, December 5, 2012

Blue Wing - Tom Russell

Mới biết đến Tom Russell gần đây thôi.  Có vẻ Tom Russell không nổi tiếng lắm, có lẽ TR không được may mắn.

Tom Russell có nhiều bài nói về những phận người bất hạnh.

Bài Blue Wing kể về một người tù có tên là Blue Wing, do anh ta có hình xăm cánh chim xanh ở vai.  Ra tù, Blue Wing làm công việc hái táo ở Wenatchee, rồi trôi dạt xuống LA và chết không có một người thân bên cạnh.

Mình thích clip nhạc này, nó làm mình nhớ đến những buổi biểu diễn văn nghệ ngoài trời ở Perth này.  Mình từng biểu diễn "line dancing" với mấy người trong lớp ở một trong những buổi như thế, có cả YouTube hẳn hòi nhưng dĩ nhiên đời nào mình dám phổ biến :))))))

Bài này Tom Russell biểu diễn ở một thị trấn nào đó của Norway.  Nhìn nhà quê hết biết luôn nhưng đẹp ở sự thanh bình.




Version của Dave Alvin.