Đang nhiều việc mà đầu nhức như búa bổ.
Hôm nay là ngày cuối cùng nữ hoàng Anh ở Perth. không biết có dẫn Việt ra Esplanade kịp để xem nữ hoàng không. Nhân dịp nữ hoàng đến đây, hôm qua và hôm nay dân tình được đi phương tiện công cộng miễn phí. Cái gì miễn phí cũng vui hết :)))
Hôm qua cả nhà đưa bà và cô của Việt đi chơi cả ngày. Sáng sớm nay, bà và cô đi Sydney để ngày mai bay về Việt Nam. Cu Duy đang rất buồn, và bố Việt cũng vậy. Hai thanh niên đang xa mẹ.
Friday, October 28, 2011
Thursday, October 27, 2011
Favorite quality
Mình đọc blog kia và nhìn thấy 2 câu hỏi hay.
1.What is your favorite quality in a woman?
2.What is your favorite quality in a man?
Mình tự hỏi và trả lời.
1. Sự nhân hậu
2. Sự nhân hậu
Không gì dễ chịu bằng khi sống xung quanh những người nhân hậu :))))
Nếu được liệt kê một lô những tính chất khác, mình sẽ thích:
1. Một người đàn bà: không đố kỵ, thành thật.
2. Một người đàn ông: hài hước (hài hước thường đi chung với thông minh), rộng lượng (generous, bao hàm cả nghĩa rộng rãi :)))))
1.What is your favorite quality in a woman?
2.What is your favorite quality in a man?
Mình tự hỏi và trả lời.
1. Sự nhân hậu
2. Sự nhân hậu
Không gì dễ chịu bằng khi sống xung quanh những người nhân hậu :))))
Nếu được liệt kê một lô những tính chất khác, mình sẽ thích:
1. Một người đàn bà: không đố kỵ, thành thật.
2. Một người đàn ông: hài hước (hài hước thường đi chung với thông minh), rộng lượng (generous, bao hàm cả nghĩa rộng rãi :)))))
Sunday, October 23, 2011
Friday, October 21, 2011
Thứ Sáu 10/21/2011
Outfit thích nhất hiện giờ của mình là cái này.
Thích jean mặc với T-shirt trắng, hoặc Men's shirts kẻ ô, mang boots.
Hôm nay vào thăm Mariska. Mắt Mariska đã mở hẳn nhưng thất thần. Nhưng đặc biệt hôm nay khi gặp Ruth và mình, Mariska khóc. Sáng nay, lần đầu tiên, Mariska khóc khi nhìn thấy mẹ. Sau đó là khóc khi nhìn thấy Ruth và mình. Nét mặt đau khổ, thở mạnh khi khóc. Người ta bảo đó là dấu hiệu tốt.
Bà Ruth là hàng xóm sát vách với mình. Bà sống độc thân và cho M thuê phòng. Ruth, Mariska và mình rất thân nhau. Ruth chuyên đời đi mét với mình là M ăn uống rất kham khổ. Vì vậy mình hay kéo M qua ăn tối, hoặc có gì thì gởi Ruth đưa cho M.
Trước khi bị tai nạn, M gặp nhiều chuyện xui liên tiếp. Làm cho Subway, hết ca thay vì gom tiền cho vào két thì đi ngang qua thùng rác, tiện tay thảy cục tiền vào đó, xong phủi tay thay đồ đi về nhà. Báo hại phải làm không công trừ nợ. M bảo còn cái xui nào xui hơn nữa không thì ít bữa sau bị cú tai nạn chí mạng này. Coi như M trở về từ cõi chết.
Thích jean mặc với T-shirt trắng, hoặc Men's shirts kẻ ô, mang boots.
Hôm nay vào thăm Mariska. Mắt Mariska đã mở hẳn nhưng thất thần. Nhưng đặc biệt hôm nay khi gặp Ruth và mình, Mariska khóc. Sáng nay, lần đầu tiên, Mariska khóc khi nhìn thấy mẹ. Sau đó là khóc khi nhìn thấy Ruth và mình. Nét mặt đau khổ, thở mạnh khi khóc. Người ta bảo đó là dấu hiệu tốt.
Bà Ruth là hàng xóm sát vách với mình. Bà sống độc thân và cho M thuê phòng. Ruth, Mariska và mình rất thân nhau. Ruth chuyên đời đi mét với mình là M ăn uống rất kham khổ. Vì vậy mình hay kéo M qua ăn tối, hoặc có gì thì gởi Ruth đưa cho M.
Trước khi bị tai nạn, M gặp nhiều chuyện xui liên tiếp. Làm cho Subway, hết ca thay vì gom tiền cho vào két thì đi ngang qua thùng rác, tiện tay thảy cục tiền vào đó, xong phủi tay thay đồ đi về nhà. Báo hại phải làm không công trừ nợ. M bảo còn cái xui nào xui hơn nữa không thì ít bữa sau bị cú tai nạn chí mạng này. Coi như M trở về từ cõi chết.
Wednesday, October 19, 2011
Thứ Năm 10/20/2011
Trước khi rời nhà chồng đi Mỹ, tất cả kỷ vật, thư từ, nhật ký... gom lại để trong một cái tủ sắt duy nhất. Cái tủ khá khiêm tốn, không chiếm nhiều chỗ.
Cách đây mấy tháng gọi về Việt Nam mới hay cái tủ đó bị dẹp đi. Đồ đạc bên trong phân tán lung tung không hề hỏi ý kiến. Vài cái quần áo cũ của Việt mẹ lưu giữ làm kỷ niệm thì đem cho thằng cháu trong nhà mặc. Vấn đề là không thiếu áo quần để cần thêm một vài cái.
Còn ba cái áo dài cũ, một cái mẹ mình tặng nhân dịp tốt nghiệp, vài cái có ý nghĩa đặc biệt khác. Nhà hỏi, áo dài cũ vứt hết nhé. Chắc không ai trong nhà xài được thì vứt đây.
Còn mớ tóc tơ của Việt? cái rốn khô của nó? Nhật ký của mình????? tất cả vô cái xó nào gòi?
Cách đây mấy tháng gọi về Việt Nam mới hay cái tủ đó bị dẹp đi. Đồ đạc bên trong phân tán lung tung không hề hỏi ý kiến. Vài cái quần áo cũ của Việt mẹ lưu giữ làm kỷ niệm thì đem cho thằng cháu trong nhà mặc. Vấn đề là không thiếu áo quần để cần thêm một vài cái.
Còn ba cái áo dài cũ, một cái mẹ mình tặng nhân dịp tốt nghiệp, vài cái có ý nghĩa đặc biệt khác. Nhà hỏi, áo dài cũ vứt hết nhé. Chắc không ai trong nhà xài được thì vứt đây.
Còn mớ tóc tơ của Việt? cái rốn khô của nó? Nhật ký của mình????? tất cả vô cái xó nào gòi?
Dạy con
Cu Duy anh họ Việt, aka con nuôi của vợ chồng mình, từ nhỏ đến giờ được bà và mẹ chăm sóc từng li từng tí, và bị nhào nặn thành một em chã nguyên chất không pha tạp.
Mình cho rằng đây là kiểu thương con thương cháu phản giáo dục ghê gớm và sẽ làm cho đứa trẻ:
1. Khả năng tự lập kém.
2. Khi không có người chăm sóc bên cạnh, cảm thấy khổ sở vô cùng.
3. Unappreciative. Không biết cảm kích những gì người khác làm cho mình, cứ nghĩ rằng đó là điều nghiễm nhiên. Cái này mình dạy cu Việt rất kỹ, để không bao giờ quên cám ơn (một cách chân thành) bất cứ điều gì người khác làm cho mình.
4. Mai mốt lấy vợ, vợ khổ :)))))
Sáu tuần nay đang cố cải thiện Duy dần dần, giờ bà và mẹ nó sang (tức mẹ chồng và chị chồng mình), đang lo mọi thứ trở lại vị trí ban đầu.
Mình cho rằng đây là kiểu thương con thương cháu phản giáo dục ghê gớm và sẽ làm cho đứa trẻ:
1. Khả năng tự lập kém.
2. Khi không có người chăm sóc bên cạnh, cảm thấy khổ sở vô cùng.
3. Unappreciative. Không biết cảm kích những gì người khác làm cho mình, cứ nghĩ rằng đó là điều nghiễm nhiên. Cái này mình dạy cu Việt rất kỹ, để không bao giờ quên cám ơn (một cách chân thành) bất cứ điều gì người khác làm cho mình.
4. Mai mốt lấy vợ, vợ khổ :)))))
Sáu tuần nay đang cố cải thiện Duy dần dần, giờ bà và mẹ nó sang (tức mẹ chồng và chị chồng mình), đang lo mọi thứ trở lại vị trí ban đầu.
Saturday, October 15, 2011
Johnny Cash - I Still Miss Someone
Vào một ngày nắng đẹp, nghe một bản country hay, thấy đời không gì thanh bình bằng.
Cứ nghe country là nhớ nước Mỹ, nhớ American accent. Mình vẫn giữ giọng Mỹ. Ở đây một hồi không biết có đổi sang giọng Úc không nữa.
Cứ nghe country là nhớ nước Mỹ, nhớ American accent. Mình vẫn giữ giọng Mỹ. Ở đây một hồi không biết có đổi sang giọng Úc không nữa.
Life in Perth
Đến Perth, một trong những điều ngạc nhiên là mình thấy dân tình phơi áo quần ngoài sân. Dùng máy sấy khô áo quần có vẻ xa xỉ thì phải. Nhà nào trong khu mình ở cũng có dây phơi đồ.
Ở Mỹ ít khi thấy người ta phơi đồ ngoài sân, ngoại trừ những khu của người Mễ.
Ở Mỹ ít khi thấy người ta phơi đồ ngoài sân, ngoại trừ những khu của người Mễ.
Thursday, October 13, 2011
Perth - hoa xuân
Hôm qua ghé thăm Mariska. Lúc mình vào, M mở mắt nhưng cặp mắt thất thần, nhìn dại đi. Mở được 1 phút rồi lại nhắm, chìm vào cơn mê.
Ở đây, bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện ai cũng cư xử lịch sự, nhẹ nhàng. Phải nói quá lịch sự.
Nghĩ trong cơn bọt bèo, ở cái chốn thấy đời phù du nhất này mà còn bị nạt nộ mắng mỏ thì đúng là thấy cuộc đời còn thua rơm rác.
Nhớ ngày xưa sanh Việt ở một bệnh viện SG. Chị chồng làm ở đó nên gởi gắm cẩn thận. Bữa đó, bố Việt còn kêu cà phê sữa đãi hết các cô y tá, vậy mà mẹ Việt vẫn bị mắng như thường. Kỳ đó đau quá chịu hết nổi, năn nỉ mấy cô cho đẻ quách đi cho rồi, có vậy thôi mà bị nạt. Đến hồi leo lên được bàn đẻ (tự leo), 5 phút sau Việt chui ra. Mót cỡ đó đó.
----------
Hôm rồi coi hình sinh nhật Me, thấy Ba Me già khọm đi, tự dưng muốn bỏ hết về Việt Nam sống cho gần cha gần mẹ, hic. Nan giải, nghĩ chưa ra khi nào về.
-----------
Thăm M xong ghé qua St. Mary's Cathedral xin một cái lễ cầu nguyện cho M. M rất sùng đạo. Còn mình thì sùng sùng, chắc sắp bỏ đạo tới nơi. Càng về sau, mình nghĩ đạo Phật có thể nói là một triết lý sống hợp lý nhất.
Trong sân nhà thờ có một vườn hồng đẹp như địa đàng. Chộp lấy chộp để vài tấm, giờ mở ra coi thấy xấu ỉn, nhưng thôi cứ trưng ở đây dụ nhỏ Mía.
Ở đây, bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện ai cũng cư xử lịch sự, nhẹ nhàng. Phải nói quá lịch sự.
Nghĩ trong cơn bọt bèo, ở cái chốn thấy đời phù du nhất này mà còn bị nạt nộ mắng mỏ thì đúng là thấy cuộc đời còn thua rơm rác.
Nhớ ngày xưa sanh Việt ở một bệnh viện SG. Chị chồng làm ở đó nên gởi gắm cẩn thận. Bữa đó, bố Việt còn kêu cà phê sữa đãi hết các cô y tá, vậy mà mẹ Việt vẫn bị mắng như thường. Kỳ đó đau quá chịu hết nổi, năn nỉ mấy cô cho đẻ quách đi cho rồi, có vậy thôi mà bị nạt. Đến hồi leo lên được bàn đẻ (tự leo), 5 phút sau Việt chui ra. Mót cỡ đó đó.
----------
Hôm rồi coi hình sinh nhật Me, thấy Ba Me già khọm đi, tự dưng muốn bỏ hết về Việt Nam sống cho gần cha gần mẹ, hic. Nan giải, nghĩ chưa ra khi nào về.
-----------
Thăm M xong ghé qua St. Mary's Cathedral xin một cái lễ cầu nguyện cho M. M rất sùng đạo. Còn mình thì sùng sùng, chắc sắp bỏ đạo tới nơi. Càng về sau, mình nghĩ đạo Phật có thể nói là một triết lý sống hợp lý nhất.
Trong sân nhà thờ có một vườn hồng đẹp như địa đàng. Chộp lấy chộp để vài tấm, giờ mở ra coi thấy xấu ỉn, nhưng thôi cứ trưng ở đây dụ nhỏ Mía.
Sunday, October 9, 2011
Perth - Fremantle
Hôm nay cả nhà đi Fremantle chơi. Fremantle là thành phố cảng cách Perth 30' lái xe. Thành phố khá đẹp với nhiều kiến trúc cổ, thu hút nhiều du khách. Còn biển thì xấu ỉn đi, chả có gì để nói.
Ban nhạc trên chơi Reggea là chính, có chơi bản "I shot the sheriff" của Bob Marley. Có chơi xen kẽ vài bản "alternative rock" và cả country.
Nhạc chơi hay đến nỗi mình nghĩ, ừm, thích quá, bây giờ mình chết cũng được (dĩ nhiên chết thiệt sức mấy mà chịu :)))
Có ai từng có cảm giác hạnh phúc đến độ nghĩ rằng cuộc đời mình chấm dứt ở đây cũng được rồi không :)
Ban nhạc trên chơi Reggea là chính, có chơi bản "I shot the sheriff" của Bob Marley. Có chơi xen kẽ vài bản "alternative rock" và cả country.
Nhạc chơi hay đến nỗi mình nghĩ, ừm, thích quá, bây giờ mình chết cũng được (dĩ nhiên chết thiệt sức mấy mà chịu :)))
Có ai từng có cảm giác hạnh phúc đến độ nghĩ rằng cuộc đời mình chấm dứt ở đây cũng được rồi không :)
Friday, October 7, 2011
Thứ Bảy 10/8/2011
Cố kiểu gì cũng không làm việc được đành ra khỏi nhà thôi. Cha con cu Việt đi chèo thuyền rồi. Còn mình chắc vác cái máy ảnh quèn chụp này chụp nọ cho vui. Và ghé thăm Mariska.
Tối qua nói chuyện với nhà. Thằng cháu 5 tuổi đã biết gọi "mẹ". Em mình, tức mẹ nó, mừng khỏi nói. Bảo dạo này nó ngủ êm, không la thét giữa đêm giữa hôm. Bữa kia nó chạy lại ôm hôn ông ngoại làm ông sững sờ không tin nổi. Có những niềm vui quá đơn giản.
Tối nay đành thức khuya dịch bài thôi :(
Từ hôm M bị nạn đêm nào cũng ngủ tí đầu hôm, đoạn sau ngủ không được đầu óc suy nghĩ tùm lum. Giá có cái nút "turn off" cái não cho hết suy nghĩ thì hay biết mấy :)
Tối qua nói chuyện với nhà. Thằng cháu 5 tuổi đã biết gọi "mẹ". Em mình, tức mẹ nó, mừng khỏi nói. Bảo dạo này nó ngủ êm, không la thét giữa đêm giữa hôm. Bữa kia nó chạy lại ôm hôn ông ngoại làm ông sững sờ không tin nổi. Có những niềm vui quá đơn giản.
Tối nay đành thức khuya dịch bài thôi :(
Từ hôm M bị nạn đêm nào cũng ngủ tí đầu hôm, đoạn sau ngủ không được đầu óc suy nghĩ tùm lum. Giá có cái nút "turn off" cái não cho hết suy nghĩ thì hay biết mấy :)
Sunday, October 2, 2011
Thứ Hai 10/3/2011
Nghĩ thử cuộc sống của một con thú bị săn đuổi và rình rập nó như thế nào? It's a horrible feeling, and disgusting at the same time.
Thích bài này ghê. Love Paul Simon and Willie Nelson.
Thích bài này ghê. Love Paul Simon and Willie Nelson.
Subscribe to:
Posts (Atom)