Lúc này mình ở trên facebook là chính, vì gần như tất cả người thân đều ở trên đó. Cũng vì lý do này mà phải luôn nhìn trước ngó sau, khi viết gì đó. Mất hết tự nhiên! Cho nên, thỉnh thoảng sẽ vào đây viết cái gì đó thật lòng nhất, hoặc viết về nhạc nhẽo, hay chỉ để lưu lại một bài viết trên facebook của bà già mình. Bài này Me mình viết cách đây ít hôm, ghi lại những kỷ niệm thời niên thiếu ở Huế.
--------------
Me mình lúc 15 tuổi
Sáng nay trời Nha Trang u ám, mưa nhẹ hạt. Nghe Vũ Khanh hát bài "Cô Láng Giềng", từ quá khứ xa xôi vọng về tiếng đàn violon nức nở của một mối tình si.
Ngày đó tôi 15, cứ mỗi lần ra vườn học bài thì bên khung cửa nhà hàng xóm lại có người đàn violon, mà cứ đàn mãi một bài "Cô Láng Giềng". Không phải một minh tôi hiểu mà cả xóm đều hiểu. Điều đó làm tôi bực mình. Một hôm tôi leo tót lên cây mận sát rào và la to "Ê!cái ông thợ sửa dây đàn, stop cho người ta học bài." Tiếng đàn im bặt trong tức tưởi. . .
Vài năm sau, khi tôi trưởng thành, đã biết yêu đương, đau khổ, đã nếm mùi bị tổn thương, tôi muốn gởi đến bạn một lời xin lỗi nhưng tôi chưa kịp làm điều đó thì bạn đã ra đi vĩnh viễn trong Tết Mậu Thân, bởi một mảnh bom vô tình. Ngày đó bạn vẫn chưa có người yêu . . .
Ngày nay cứ mỗi lần nghe ca khúc "Cô láng giềng ", tôi lại nhớ đến tiếng đàn tha thiết năm xưa. Điều đó có thể thay cho lời xin lỗi muộn màng không, hỡi người đã vì tôi mà gởi gắm nỗi lòng qua tiếng đàn violon réo rắt, u hoài . . .